Đời hậu mạt nhân sinh tấn hóa,
Càng xảo khôn nhân quả càng dày,
Phật Tiên thấy phải châu mày,
Ra
đi rồi lại nhiễm say khó về!
Chín mươi ức lập thề thuở trước,
Mấy trăm năm lũ lượt ra đi,
Vào đời quyết giải nạn nguy,
Cơi
trần quyến rũ có khi không về!
Biển khổ vốn ê chề nhiều nỗi,
Biết mấy đời vừa khỏi bến
mê,
Non Tiên nước Phật dựa kề,
V́
thương chúng khổ quay về độ tha.
Kinh BẢO-PHÁP tầm ra gốc cội,
Nhớ căn xưa nhập hội Niết-Bàn,
Tháng mười, mùng tám Đạo tràng,
Chư
Linh vào hội Niết-Bàn nghe Kinh.
Biết cơi tạm xác h́nh mê đắm,
Cảnh trần hồng đă thấm phong sương,
Công phu nhiều kiếp đoạn trường,
Biết
nơi trần lụy ma vương dụ mời.
Lúc an tịnh nhớ lời nguyện trước,
Niệm danh THẦY lần bước Đạo
chơn,
CAO-ĐÀI danh hiệu tôn xưng,
Đó
là cái Đạo huân truân ḥa đồng.
Cứu cả xác lẫn hồn ba cơi,
Dụng vô vi, mượn lối hữu h́nh,
Từ bi, bác ái, công b́nh,
Ấy
là tôn chỉ ḥa ḿnh khắp nơi.