ĐỆ
THỨ NĂM: KHUYẾN TU
THI
BÀI:
Đường thoát tục lắng yên nghe rơ,
Hỡi Căn-Linh tầm ngơ đáo hồi,
Chuông chiều cảnh tỉnh về ngôi,
Giác
mê trống giục liên hồi thức căn.
Cơi dương thế năm hằng vẹn
giữ,
Đạo Hiếu thân cư xử đặng tṛn,
Đạo người rất trọng dường
non,
Song
tu Thiên-Đạo điểm son tươi màu.
Tưởng cái Đạo tầm cầu thậm
khổ,
Mới hay rằng ở chỗ TÁNH ḿnh,
Giác là khử ám hồi minh,
Tham,
sân chẳng vướng tâm linh sáng lần.
Cơi trần mê muôn phần tạp nhiễm,
Bả trược đầy phù phiếm xa hoa,
Lời khuyên tất hết trẻ già,
Cái
thân giả tướng có là bao lâu.
Thiện với ác bởi đâu mà có,
Dữ với lành tâm nọ giục ra,
Biện minh hai nẻo chánh tà,
Tánh
linh làm chủ cho ta chớ ǵ.
Mê với giác ắt th́ khác hẳn,
Chấp ngă sanh dùn thẳng hụt đ̣,
Chúng-sanh luận lư so đo,
Lấy
ngao lường biển chẳng lo phận ḿnh.
Đời hậu mạt nhân sinh tấn hóa,
Càng xảo khôn nhân quả càng dày,
Phật Tiên thấy phải châu mày,
Ra
đi rồi lại nhiễm say khó về!
Chín mươi ức lập thề thuở trước,
Mấy trăm năm lũ lượt ra đi,
Vào đời quyết giải nạn nguy,
Cơi
trần quyến rũ có khi không về!
Biển khổ vốn ê chề nhiều nỗi,
Biết mấy đời vừa khỏi bến
mê,
Non Tiên nước Phật dựa kề,
V́
thương chúng khổ quay về độ tha.
Kinh BẢO-PHÁP tầm ra gốc cội,
Nhớ căn xưa nhập hội Niết-Bàn,
Tháng mười, mùng tám Đạo tràng,
Chư
Linh vào hội Niết-Bàn nghe Kinh.
Biết cơi tạm xác h́nh mê đắm,
Cảnh trần hồng đă thấm phong sương,
Công phu nhiều kiếp đoạn trường,
Biết
nơi trần lụy ma vương dụ mời.
Lúc an tịnh nhớ lời nguyện trước,
Niệm danh THẦY lần bước Đạo
chơn,
CAO-ĐÀI danh hiệu tôn xưng,
Đó
là cái Đạo huân truân ḥa đồng.
Cứu cả xác lẫn hồn ba cơi,
Dụng vô vi, mượn lối hữu h́nh,
Từ bi, bác ái, công b́nh,
Ấy
là tôn chỉ ḥa ḿnh khắp nơi.
Đạo là do Phật, Trời làm chủ,
Tâm Bồ-Đề thường trụ hư không,
Giác thời trí huệ viên thông,
Đạo
th́ học một chữ KHÔNG đắc thành.
Quay mắt lại mà nh́n tự TÁNH,
Ấy gọi là lập hạnh tu tâm,
Đừng tu với cảnh mê lầm,
Nầy
chơn, nọ giả, vọng tâm uổng đời.
Tha độ được th́ Trời gia phước,
Nhưng mà người phải trước
tự tu,
Hạnh ḿnh ra bực sĩ nhu,
Sau
th́ độ chúng đường tu dẫn d́u.
Một lẽ độ theo tŕu ḷng thế,
Một nữa là cứ để mặc nhiên,
Mặc t́nh thế chúng đảo điên,
Ai
người tưởng mộ khai duyên tu tŕ.
Lẽ khôn dại tu th́ bất chấp,
Chữ MẶC là chịu thấp ngu hèn,
Tŕ trai, giới sát cho quen,
Từ
bi, hỷ xả tập rèn được thông.
Phật thường dạy chữ “KHÔNG” là
Sắc,
Vọng th́ lầm, “SẮC” vốn không h́nh,
Cái ǵ thấy đó mà tin,
Có
rồi thể biến, sau thành không không.
Thế gian khổ v́ ḷng nhơn dục,
Chác năo phiền câu thúc chấp mê,
Giận hờn lửa cháy tràn trề,
Nói
năng tổn đức, khen, chê, ghét, thù.
Ghét ắt muốn rủa chù thỏa dạ,
Ưa khen dồi tốt quá lành ngay,
Chuyện đời gốc ở thị phi,
Phật,
Tiên thấy phải châu mày thảm thương.
Tích của Phật Quan-Âm thuở trước,
Gương tu kia ai được như Ngài,
Mới rằng chứng quả Như-Lai,
Ḷng
son dạ sắt thiệt rày Kim-Cang.
Thấy trần khổ lại càng thương xót,
Dạo tuần du khắp các cơi dương,
Tầm thinh cứu khổ bốn phương,
Đời
đời kiếp kiếp đức dường
Trời cao!
Tu biết TÁNH trần lao cứ “MẶC”,
Tu Kệ Kinh th́ chắc không lầm,
Tu nhơn giúp khốn trợ lầm,
Tŕ
trai, giới sát tu nhằm chẳng sai.
Muốn tu Huệ th́ hay định ư,
Ư định thuần th́ trí huệ sanh,
Muốn tu cầu đặng Phước lành,
In
Kinh, bố thí, giảng Kinh, cúng chùa.
Tu kiều, mải lộ, cho cơm nước,
Kẻ lỡ chân trái bước đặng an,
Thừa năm hạn đói nắng chan,
Giúp
người bữa cháo cũng bằng công tu.
Muốn lập Đức là tu khẩu, ư,
Miệng chọn lời cho kỹ thốt ra,
Tục ngôn, vọng ngữ, sai ngoa,
Nói
điều ác dữ hoặc là bớt thêm.
Cùng móc xỏ gây niềm tổn hại,
Diễu cợt làm bại hoại phẩm người,
Đem ḿnh hiến để tṛ cười,
Tu
không đạt vị là người bại danh.
Ư phải xét cho rành thiện ác,
Chớ nghĩ ḷng người khác xấu tham,
Dầu người ác dữ đă làm,
Đức
ḿnh cứ “MẶC” cho kham ḷng ḿnh.
Nói chánh trực, làm thinh, nghĩ chánh,
Đạo công b́nh là Thánh tại tâm,
Thanh liêm ḷng dạ không tham,
Không
thêm không bớt không làm bợn nhơ.
Muốn học Đạo chừa giờ nghiên
cứu,
Kinh điển là pháp diệu thậm thâm,
Ngồi không du hí dục tâm,
Sanh
điều quấy tưởng, sai lầm hư thân.
Người quí ở tinh thần hoạt bát,
Ở cơi phàm giống tạc siêu nhân,
Phàm dương hạnh đức Thánh nhân,
Xứng
danh một kiếp ở trần lưu tên.
Kinh luận giảng xem liền nhập ư,
Nghĩa siêu thâm luận lư công minh,
Thừa nhàn vui với sách Kinh,
Xa
nơi thơ truyện huê t́nh dâm ngôn.
Ca ngâm quyến rũ hồn giục trí,
Chuyện dâm phong luận lư đảo điên,
Muốn nên học sách Thánh Hiền,
Muốn
siêu tam giới Kệ Kinh thấm nhuần.
Vô lượng nghĩa Kinh luân diệu pháp,
Có duyên tu ư hạp tâm truyền,
Nước nguồn cây cội cơ duyên,
Gặp
đ̣ Bát-Nhă là thuyền Pháp đưa.
Phật nhựt tăng huy thừa đảnh
lễ,
Chấp Kim-Cang đâu để tánh ĺa,
Lời nầy xét đặng ư kia,
Phăng
tầm nguồn cội cái ch́a khóa đây.
Gươm trí huệ hằng ngày lau rửa,
Gương soi ḿnh bữa bữa sáng trong,
Đạo Thiên tu kỹ trong ḷng,
Tại
gia cứ ẩn đơn pḥng cũng hay.
Không đổi dạng bề ngoài cho lắm,
Mà ở trong ngăn cấm cực đa,
Luyện đơn nấu thuốc không già,
Tu
nơi đô thị thiệt là khó thay.
Gặp cảnh khó v́ ngày thế mạt,
Hỡi các chư Bồ-Tát, tỳ kheo,
Hủy danh trần lụy bọt bèo,
Chí
tâm son sắc mà trèo chông gai.
Đường thế cuộc càng ngày thậm
khổ,
Danh vọng chi là chỗ ba đào,
Biển trần cuồn cuộn sóng xao,
Vào
trần lụy kiếp anh hào dễ chi.
Dụ thần chực sẵn th́ liệu lấy,
Lỡ vướng chân đâu thấy nẻo
lầm,
Lưới trần là chỗ hiểm thâm,
Sẩy
chân một bước sa hầm nghiệp khiên.
Cơi ác trược nhân duyên quả kiếp,
Chỗ đắm mê đền nghiệp kéo
đ̣i,
Có ǵ hạnh phúc nh́n coi,
Tu
tầm cảnh lạc là nơi thanh nhàn.
Trần phức tạp lại càng mau hủy,
Dại đói nghèo, khôn lụy kiếp người,
Tranh giành xâu xé một thời,
Cái
thân tứ đại hủy rồi lại không.
Ai sực tỉnh hối ḷng biết Đạo,
Không giàu sang là tháo ách trần,
Không phiền kẻ cắp hại thân,
Không
vào tranh cạnh tinh thần đặng an.
TRỜI mở Đạo khai Đàn cứu
thế,
Là phương châm dụng để thoát nàn,
Linh-căn xót cảnh rối loàn,
Quyết
vào tái kiếp độ an buổi này.
Đạo một gốc mà cây nhiều nhánh,
Biết phăng tầm bổn tánh mới hay,
Trí phàm thành quách ngăn dày,
Chánh
tà biện luận dở hay không nhàm.
Học một chữ mà kham cũng tốt,
Văn năm xe chữ “MỘT” không thông,
Thương thay cá chậu chim lồng!
Muốn
tu đạt vị hiểu thông đất trời.
Đời kia thấy một người LỤC-TỔ,
Không chữ nào là chỗ ĐẠO chơn,
ĐẠO không lư luận thua hơn,
Biết
đường chánh giác th́ thân khỏe nhàn.
Chánh đẳng rồi trụ an khí chất,
Vọng là lầm tu thất chơn truyền,
Niết-Bàn phục đáo căn nguyên,
Tu
không phải khó, bền duyên mới thành.
Cội đặng sung th́ nhành lá tốt,
Đạo ấy là ương hột giống lành,
Làm sao cơ Đạo viên thành,
Khai
duyên hóa Đạo nhọc nhành biết bao!
V́ ṇi giống dạt dào lụy đổ,
V́ nhơn sanh sống chỗ lầm than,
Sanh, già, bịnh, tử ngổn ngang,
Cảnh
đời mạt hậu lầm than khốn cùng.
Cơi dương thế lạnh lùng ác dữ,
Chẳng kể chi sanh tử kiếp người,
Bụng no th́ mỉm miệng cười,
Mặc
ai tang tóc, mặc người khổ đau.
Vay nợ máu th́ vào quả nghiệp,
Đ̣i trả nhau vạn kiếp chẳng thôi,
Chúng-sanh kiếp sống đâu rồi,
Tử
sanh, sanh tử mấy hồi đau thương!
Cảnh thế mạt trăm đường
hoạn khổ,
Đạo bửu truyền tận độ
khắp cùng,
Hiệp truyền giáo lư trung dung,
Phổ
đồng bao quát ḥa dung chánh truyền.
Không mắc mỏ tùy duyên đại chúng,
Tŕnh độ dân ứng dụng ḥa đồng,
Đạo hoằng tại mục tương thông,
Không
phiền có một Nhơn Ông giảng đường.
Một quyển Kinh tận tường chơn lư,
Một kiếp tu luyện kỷ đáo hồi,
Người đời có tánh buông trôi,
Bát
cơm manh áo lôi thôi măn ngày.
Vào mượn kiếp nợ vay tràn ngập,
Chữ Hiếu thân bồi đắp chưa tṛn,
Lại gầy thêm nợ đoàn con,
Nợ
chồng, nợ vợ đă ṃn tấc hơi!
Hữu căn th́ nhớ lời thệ ước,
Ngộ Đạo th́ dơi bước tầm tu,
Ḱa gương thế diệt cổ lưu,
Cuối
đời cực tiến, họa sầu tiêu vong.
Biết niệm tâm ḷng hằng tưởng
nhớ,
Tu là nay cứu trợ cho đời,
QUAN-ÂM BỒ-TÁT hiện thời,
Tầm
thinh cứu khổ khắp nơi khẩn nguyền.
Tánh người dữ năo phiền, hơn
giận,
Tham, sân, si, quấy tưởng đảo điên,
Tŕ ḷng niệm Phật bền duyên,
Sân,
si tan biến, tánh hiền phát sanh.
Người ngu tối, lưu manh, tà vạy,
Niệm QUAN-ÂM tánh lại sáng khôn,
Lâm nàn tŕ tụng Phổ-Môn,
QUAN-ÂM
cứu khổ bảo tồn khỏi nguy.
Miệng tụng Kinh, tâm th́ tưởng mộ,
Pháp giới là tận chỗ cao siêu,
Vào tu trước giữ qui điều,
Ở
ăn mực thước theo chiều sĩ nhu.
Lần tiết giảm giao du kẻ ác,
Học Đạo th́ tự giác nơi tâm,
Lời Tiên, ư Phật sưu tầm,
Phăng
đường chơn lư tu nhằm nẻo chơn.
Đời hậu mạt thua hơn cứ
mặc,
Khôn th́ ǵn giữ chặt cái tâm,
Ma quân bốn phía chớ lầm,
Dụ
thần sáu nẻo không làm lay tâm.
V́ bá đạo nên làm đảo lộn,
Căn cứ vào nguyên bổn mà tu,
Bàng môn, vọng ư mông du,
Nguyên
căn mau đạt lư mầu chơn tu.
Hội Long-Vân tầm cầu muôn một,
Lư chơn truyền dung hợp đại đồng,
Ba nền Chánh Giáo tương thông,
Dung
ḥa ĐẠI-ĐẠO chánh tông hưng truyền.
Hỡi tứ chúng! máy huyền đạo đạt,
Hỡi các nhà uyên bác học gia,
Đừng chê đừng thị Lăo già,
Phật
Tiên đâu ở cảnh nhà rẫy dưa!
Lời truyền chẳng đong đưa sai
dối,
Cảnh đời nguy tội lỗi tránh
lần,
Tiền tài liên lụy xác thân,
Đồ
vương mạng bá cơi trần lưu vong.
Ai là kẻ anh hùng nghe kỷ!
Anh hùng là Đạo lư uyên thâm,
Anh hùng tránh chỗ lạc lầm,
Anh
hùng giác ngộ mà tầm Đạo chơn.
Không trụy lạc giọng đờn tiếng
uyển,
Không say vùi v́ miếng đỉnh chung,
Tiền tài thảm lụy muôn trùng,
Sắc
xinh cám dụ anh hùng đọa sa.
Lời chánh pháp trẻ già đạt ngộ,
Phải hồi tâm hướng mộ đường
lành,
Hồi tâm dứt bỏ cạnh tranh,
Biết
thương nhân vật sát sanh phải chừa.
Học tu tánh muối dưa lần lượt,
Dầu người sau kẻ trước noi theo,
Cảnh đời mạt hậu cheo leo,
Sanh
nhiều bịnh chứng hiểm nghèo mạng vong.
Nhiều độc khí ác phong hay nhiễm,
Kư sanh trùng ẩn tịm hại ngầm,
Nhân duyên quả kiếp cơ thâm,
Hoặc
là hiện tại dục tâm khởi ḷng.
Họa thế chiến càng mong thúc đẩy,
Nhân loại càng giục quấy ḷng tham,
Của trần giục tánh ngu phàm,
Không
ǵn tội lỗi mà cam đánh liều.
Gẫm thân thế đă nhiều nghiệp trước,
Đến ngày nay biết được Đạo
mầu,
Th́ tua hoán cải tầm cầu,
Ba
đời thành Phật nhiệm mầu không sai!
Hỡi già, trẻ, gái, trai xét kỹ,
Chữ Đạo là nguyên lư tổ tông,
Đời con dầu một mảy lông,
Lưới
Trời chẳng lọt, cũng không xóa nḥa.
Trên cơi tạm ấy là trường học,
Là trung gian thanh lọc các căn,
Luân hồi lục đạo lăng xăng,
Nghiệp
duyên lẫn lộn khó khăn đời đời.
V́ khổ kiếp Phật Trời mở Đạo,
Từ cổ kim chánh giáo khai truyền,
Giác th́ được trở về nguyên,
Mê
trần sanh tử nối liền thảm thê.
Cuối Hạ-Nguơn ê chề nạn khổ,
Đại-Đạo truyền phát lộ Thiên-cơ,
Vô h́nh vẽ một bàn cờ,
Bên
tà, bên chánh xem cơ mà hành.
Hễ căn chánh thi hành Đạo chánh,
Giữ thế cờ vững mạnh tu tŕ,
Nếu mà Đạo pháp để suy,
Th́
cơ thế diệt khốn nguy tới liền!
Ta giảng Pháp hỡi miền trung-giái,
Nghe lời Ta th́ phải hồi minh,
Giảm đường vật-chất sắc
thinh,
Soi
gương đánh sáp, dâm t́nh trêu ngươi.
Thân vật-chất con người đă tốt,
Y phục là cốt để che thân,
Giữ cho kín đáo mắt trần,
Tư
phong cốt cách tăng phần tốt tươi.
Phải biết Đạo làm người có
lễ,
Bốn đức là dành để nữ
hiền,
Công, Dung, Ngôn, Hạnh noi truyền,
Ấy
là lư chánh, đảo điên sanh tà.
Lời nói năng thiệt thà chánh trực,
Ư nghĩ thầm giữ mực chánh tâm,
Ḷng đừng ganh tỵ ghét thầm,
Xui
người làm quấy, giục tham mị tà.
Đời vốn thiệt nhiều ma nhiều
quỷ,
Biết tu th́ niệm ư giữ ǵn,
Khôn th́ cứ mực làm thinh,
Tŕu
ḷn nhịn nhục thân ḿnh được yên.
Đời ly loạn Phật Tiên xuống
thế,
Mượn xác phàm hầu để cứu
trần,
Đạo mầu dụng lư tu thân,
Chở
che họa diệt cứu nhân mạt đời.
Mùi tục lụy trần vơi đắm đuối,
Tánh lỗi lầm mê muội nào hay,
Phật Tiên mượn Đạo chỉ bày,
Lời
Kinh tiếng Kệ xưa nay dẫy đầy.
Thấp thỏi phải cầu Thầy học
Đạo,
Tánh xin đừng cao ngạo kiêu căng,
Thân hồn muốn được siêu thăng,
Phật
xưa lẽ chánh thường răn dạy người.
Tăng thượng mạn là người ngu
xuẩn,
Tu không thành biện chứng nhiều lời,
Vào trường học Đạo Phật
Trời,
Bước
chân chưa vững học đời chí cao.
Không thấy tánh lẽ nào ngộ giác,
Chẳng hồi quang sống thác măi c̣n,
Bổn lai diện mục chớ ṃn,
Soi
vào tâm nội hết c̣n cho minh.
Muốn cảnh thế thái b́nh an lạc,
Trí thông minh đạo đạt lư mầu,
Kiếp trần sống thác bao lâu,
Cơ
đời hỗn loạn biết đâu mất c̣n.
Ngày ở tạm mót ḅn công đức,
Phẩm hạnh là trọng nhứt ở đời,
Đồng sanh trong cơi làm người,
Trau
tria Đạo pháp Phật Trời đồng thương.
Vật chất vốn chủ trường cơi
sống,
Biết hữu dùng thiệt giống như tu,
Của trần tuy thấy phù du,
Sẽ
nhờ nơi đó lập tu phước lành.
Dụng của để thực hành bố thí,
Bố thí mà vô ngại chủ tâm,
Mong cầu Đạo báu thậm thâm,
Nếu
sanh ư tưởng sai lầm hại thay.
Nhiều tiền của lại gây tánh ác,
Ấy là chưa ngộ đạt lư mầu,
Hồng trần giả có bao lâu,
Huỳnh
lương chợt tỉnh canh thâu đă tàn!
Tâm tánh biết bạc vàng của thế,
Tụ rồi tan ai dễ ǵn lâu,
Cao nhân giữ lấy Đạo mầu,
Thi
ân bố đức mà cầu Đạo thâm.
Đạo vô thượng muôn năm vẫn sáng,
Ĺa tử sanh bỉ ngạn đáo bờ,
Biển trần lặn hụp ngất ngơ,
Sanh
rồi lại tử bao giờ thoát ly?
Đường lục đạo ít ǵ cay đắng,
Chúng-sanh đồng đẳng đẳng
tới lui,
Phật Tiên thấy phải ngậm ngùi,
Truyền
Kinh giảng lư khuyến đời lưu tâm.
Nguơn Thánh-Đức ngàn năm an lạc,
Xót trong ṿng hạ mạt cuối đời,
Tu bồi đạo đức kịp thời,
Ḱa
cơ thế diệt lập đời chỉnh ghê.
Nguơn Thánh-Đức trở về mau
được,
Cơ sảy sàng dơi bước tu thân,
Tĩnh tâm phủi sạch mùi trần,
Trau
tâm rèn tánh phú bần chớ lo.
Ngũ giới cấm tu cho thuần Đạo,
Tập tŕ trai thông thạo giữ bền,
Tánh lành hằng bữa học nên,
Sát
sanh cấm dứt, thù hiềm bỏ qua.
Tu Đạo chánh mị tà khử bỏ,
Điều thị phi ngoài ngơ bít tai,
Kệ Kinh bậu bạn hằng ngày,
Đèn
trăng quạt gió sánh tày thi ông.
Ai tráo chác tự ḷng cứ mặc,
Tánh ḿnh tu trơ mắt chẳng nh́n,
Bụi trần không dấy đặng ḿnh,
Ấy
là khử ám hồi minh sáng ḷng.
Người quân-tử dầu trong cảnh khó,
Cứ mặc nhiên để đó không sờn,
Nghĩ ǵ tiếng thiệt lời hơn,
Phát
rồi uyển hóa như cơn gió lùa.
Cơi tạm thế tranh đua bay nhảy,
Ngủ mê mà c̣n hăy thêm lầm,
Chim bay cá lặn biển thâm,
Tưởng
rằng sống được muôn năm bền hoài.
Luật nhân quả nơi đây thấu
triệt,
Rơ Đạo mầu quả thiệt căn nguyên,
Tránh ṿng nhân quả nghiệp khiên,
Đạo
Trời báo ứng nhân duyên rơ ràng.
Sự tội lỗi do vàng với bạc,
Lại t́nh yêu, tánh ác nảy sanh,
Vô tri lại với hữu t́nh,
Biết
th́ quay lại thấy ḿnh hết mê.
Chánh đẳng đạt Bồ-Đề cao quí,
Thiện căn dùng hậu bị làm nền,
Đạo mầu cơ sở dựng nên,
Phật
Tiên vạn ức do nền thế gian.
Siêu với đọa hai đàng tỏ rơ,
Dữ với lành chẳng có bao xa,
Luận phân lẽ chánh đường tà,
Bàn
qua tán lại có là xong chi.
Trong lẽ Đạo cái ǵ tà chánh?
Rốt ráo là cái tánh mê lầm,
Chánh tà đều tại nhân tâm,
Chỉ
cần đạt ngộ tu nhằm hết sai.
Đạo làm người lắng tai nghe rơ,
Tam Cương cùng Ngũ Lư phải thông,
Đó là cái Đạo chánh tông,
Đạo
người để thất tu không biết
đường.
Nam lẫn nữ học trường chung sách,
Đạo làm người nhân cách ra sao?
Nhân trí nhận định thế nào?
Thiệt
người nhân trí không vào cơi mê.
Nhân thức hạng tu tề chánh kiến,
Chữ thức là kinh quyện bát thâm,
Chớ nên cảm giác mê lầm,
Vọng
ngôn ư ngữ lỗi lầm độc tôn.
Luận tà chánh nhét dồn người tối,
Thượng mạn tăng tánh dối chẳng
kềm,
Trên đầu Thần Thánh không kiêng,
Đạo
người không xử, Đạo Thiên thế nào?
Giảng rốt tới văn hào tuấn sĩ,
Đạo Thánh Hiền luận lư uyên thâm,
Dứt đặng cái chốn mê lầm,
Ưu
thời mẫn thế sưu tầm Đạo cao.
Phải xét xem lẽ nào thiệt đúng,
Giải nguơn kỳ cho trúng chớ lầm,
Ba nền giáo lư siêu thâm,
Đến
kỳ hậu mạt giáp ṿng qui tam.
Ḥa tác dụng Đạo làm căn bổn,
Giáo hóa hoằng tiệm đốn lợi sanh,
Đốn th́ quả vị lập thành,
Tiệm
duy tŕ dựng cội lành dưỡng chơn.
Thời hạ mạt cuối nguơn hầu chí,
Cả ba nền giáo lư siêu viên,
Buổi đời cang kỷ đảo điên,
Kỳ
ba ĐẠI-ĐẠO quyết tuyên dựng đời.
NHO, THÍCH, LĂO ba thời lập giáo,
Qui lại thành ĐẠI-ĐẠO Ngũ Chi,
Mới nghe trái ngược ly kỳ,
Sưu
căn định vị sau th́ sẽ thông.
Phổ dương khai đại đồng
cứu thế,
Buổi nguy cùng trợ tế chúng-sanh,
Căn cơ đắc ngộ duyên lành,
Giục
tu chánh đại công thành về nguyên.
Rồi sẽ thấy Phật Tiên cơi thế,
Đại trung dung Đạo thể chung nhà,
Nam mô Hội Thượng Long Hoa,
Thuyết
minh Đạo lư trẻ già niệm tâm.
(- Kính bạch Phật! Nay con cúi
cầu ơn Phật hoan hỷ sự trễ nải v́
con bận việc xây cất và phải lo cử hành
cuộc Đại Lễ Siêu Độ và Khánh Thành.
Nay con đă vào nhập định, xin hầu lịnh
Phật gia chỉ giáo.)
- Nam Mô A Di Đà Phật! Hoan hỷ tứ phước!
Nay ngươi cùng tất cả đại hội
Đạo, đại tiểu Linh-Căn đă hoàn thành
một công đức vô lượng nơi Đạo-tràng,
cùng đẳng chư thiện tín đồng
được gia ân tế phước.
Tam Giáo Thượng Ṭa đă phê chuẩn
sự biểu tượng dung họp Đạo
thể, cứu cánh nền Đạo giáo phục hưng,
thiệt một quả cảm biểu dựng cái
Bảo Pháp vô thượng nơi Đạo tràng
vậy!
Sắc chỉ Long-Hoa đă tứ phước cho
toàn tất cơi âm hồn được siêu căn
thọ mạng, tắm gội cam-lồ
tịnh-thủy, thoát hôn trầm phục hồi chánh
giác, đồng văng sanh Phật quốc hằng hà sa
số ức, chư hồn đồng vạn tạ
thâm ân vô lượng như hải.
Hôm nay, trên là Đấng Chí-Tôn, Long-Hoa
Hội-Thượng cùng phê chuẩn công đức
vô lượng nơi kỳ siêu đại hội
Đạo đă thành tựu viên măn.
Nơi Thiên-Lư Bửu-Ṭa trung tâm Đại
Hội Đạo đă được ĐỨC
NGỌC-ĐẾ y chuẩn lịnh CẦU-AN
vào trung tuần thập ngoạt hạ hội Giáp-Tư
niên, quy tề Đại Hội Đạo, hiệp
thế chúng thiết lập CẦU-AN để
hoàn tất sứ mạng kỳ ba, toàn tất
hiện diện phải đồng thành tâm niệm
cầu để cứu cánh đại thế chúng
kỳ mạt hậu nầy cho đặng chuyển
họa vi phước, âm siêu dương thới, phong
điều vơ thuận, quốc thái dân an. Chớ
trễ chầy v́ thời cơ cận đại.
Ngọc-Sắc phê truyền Đại-Ân-Xá
kỳ chót! Hỡi toàn tất Căn-Linh! Nay đă
được Long-Hoa chuyển tánh th́ chớ cượng
sanh nghi, hăy phát nguyện giục tu chánh giác, tha độ
và tự độ, vun bồi Đạo pháp, Đạo
quả cấp tiến vượt mạnh được
song song với cơ đời, v́ Đạo pháp
vốn lợi sanh chi bổn.
Hễ vật-chất phát th́ thế chúng lâm
nguy, Đạo pháp hưng lại duy tŕ tồn
hậu phước. Hăy nghe:
KỆ
RẰNG:
Đức
trọng ma quỉ lánh,
Ḥa
ấy bổn lợi sanh,
Kích
bác thành diệt hóa,
Hiệp
dựng đá nên non,
Chia
ắt c̣n ngă mạn,
Đèn
minh tâm đủ sáng,
Đuốc
cháy mạnh tàn mau,
Trí
giác không tà chánh,
Ba-La-Mật
thiệt Đạo.
Nếu
một dân tộc được có sứ mạng
Đạo tức là cái vô lượng hạnh phúc
cho ṇi giống của dân tộc đó, ngàn năm,
triệu ức năm sử Đạo c̣n truyền lưu,
hạnh phúc lắm thay ơn soi đường
dẫn lối, tuy nay chưa đạt ngộ thấy
chuyện như tầm thường. Khi vào thế
hệ Đạo ở thời vị lai khẩn
cầu cái hạnh phúc đó không dễ được.
GIÁC
MÊ CA:
Chịu
tin nghe mau khử ám hồi minh,
Lợi
căn ấy phăng ḍ đường trực giác,
Từ
bi dụng chơn ngôn lời đạo đạt,
Chí
hào hùng cải ác trở về chơn,
Bọn
ma quân theo khảo chớ giận hờn,
Thọ
khổ rồi mới thoát ly khỏi khổ.
Đời
phiến loạn Đạo hoằng dương
tận độ,
Rao
bán Đạo mầu ai tỏ ngộ th́ mua,
Kẻ
ghét th́ nói chác, nói Đạo chua,
Người
đạt ngộ đón mua, ôi! quí quá!
Kẻ
vô tư tiệc tùng vui nghiêng ngă,
Người
âu lo rằng phóng xạ diệt đời,
Bực
đại nhân hay ưu thế mẫn thời,
Hàng
Tiên Phật thương đời nên tế độ.
Hễ
lợi căn, nghe thiệt lời, tâm đạt
ngộ,
Nguyện
cúng dường và cầu độ khắp chúng-sanh,
Đời
Hạ-Nguơn kẻ dữ có người lành,
Người
chém giết, có kẻ tu hành lẫn lộn.
Người
hiền đức, nghĩa nhân cùng khiêm tốn,
Kẻ
du đồ tánh hỗn độn dựa thời cơ,
Khắp
năm châu cuộc thế ví bàn cờ,
Tới
nước chiếu, rơ binh thơ đồ trận.
Đạo
là diệu pháp, giải nguy cơ thế tận,
Tin
nghe lời, oán hận giải tiêu ma,
Lập
chí tu nhẫn nhẫn với ḥa ḥa,
Tu
để tránh gian tà làm thế tận.
Tu
trước hết phải lánh ṿng sân hận,
Giũ
thất t́nh, không vướng bận lợi danh,
Giới
sát th́ ḷng dạ sạch tinh anh,
Tŕ
trai nguyện chí thành không xiêu ngă.
Niệm
Phật chớ cượng ḷng nghi chơn giả,
Tinh
tấn một niềm th́ Đạo quả ắt cao,
Ngồi
công phu tâm tánh chớ vọng xao,
Định
quán chuyển Đạo cao b́nh thảm họa.
Tu
th́ phải phá mê cùng diệt ngă,
Biết
Đạo mầu luật nhân quả phải nên kiêng,
Đừng
khôn gian lấn lướt kẻ ngu hiền,
Ỷ
thế mạnh không kiêng dè Thần Thánh.
Đời
cơi tạm, bến mê cần sớm lánh,
Kiếp
con người dường thể cánh phù dung,
Sớm
đua chen màu sắc điểm pha hồng,
Chiều
ủ dột như cánh đồng u quạnh!
Nhiều
lư lẽ không qua ǵn tâm hạnh,
Hễ
minh tâm th́ kiến tánh đắc ngộ truyền,
Cơi
dương trần này Đạo quả Phật, Thánh,
Tiên,
Một
chữ MẶC cứ vẹn nguyền đừng
xao lăng.
Cuộc
thế sự ngày sau rồi sẽ hăn,
Cảnh
lọc lừa sàng sảy cứ bền tu,
Định
tâm thần vững chí luyện công phu,
Ngày
b́nh trị hiền ngu nền Thánh Đức.
Cơ
hỗn loạn tŕ tu độ đời cầu thoát
vực,
Hết
hai ngàn c̣n mất mới rơ thông,
Cơi
dương gian hết cá chậu chim lồng,
Đời
vui toại tu công bồi quả Phật.
Thế
giới rơ thông Đạo mầu là sự thật,
Chịu
ḥa đồng, qui nhứt mạch hồi chơn.
Nam
Mô Long Hoa Hội Thượng Phật Bồ-Tát Ma-Ha-Tát.