NGƯỜI
TU HÀNH SẮC TƯỚNG PHẢI TRỪ
Tích xưa
có Hứa-Tin-Vương (là Hứa-Chơn-Quân) khi còn nhỏ làm
nghề săn bắn. Bữa nọ đi trong núi, bắn nhằm con nai nhỏ, mang tên
chạy trốn. Mấy người đi cùng ông kiếm tầm tột tới bên
hố, thấy nai con bị tên nằm dưới đất, nai mẹ cắn cỏ nhổ
cho con, lại liếm chỗ mũi tên mà sa nước mắt. Thấy người
đi đến, nai mẹ vì thương con không đành bỏ chạy,
nên cả hai mẹ con đều bị bắt hết. Người
thợ săn đem về mổ ra
thấy ruột nai mẹ đứt làm mấy đoạn. Nai con tuy bị thương mà
ruột còn nguyên là vì còn khờ, còn nai mẹ vì thương con mà
đứt ruột dường ấy!
Hứa-Tin-Vương thấy vậy bất nhẫn,
liền đem cung tên bỏ hết, vào núi tu, sau đặng thành chánh-quả...
Sau khi đặng
thành chánh-quả rồi, ông muốn ra hóa độ thế gian. Ông lập
ra một chỗ thuyết pháp, giảng Kinh dạy việc tu hành, thâu đặng
hơn 100 đệ tử. Bữa nọ ông nói cùng đệ tử rằng: Mấy
trò hơn 100 người chẳng phải ít, bỏ nhà theo đạo thiệt có
lòng thành, hễ người tu hành trước phải trừ sắc tướng.
Mấy trò như thấy nữ sắc có vọng trong lòng chăng?
Mấy người thưa rằng: Như luận
việc Tài, Khí cùng Tửu, hoặc ý đó chưa đặng sạch. Còn
việc nữ sắc chắc bạn tôi đều bỏ hết, không ham.
Hứa-Tin-Vương cười rằng: Mấy
trò nói đặng trong sạch chớ ta e chưa đặng. Vì ta thấy bề
ngoài các ngươi còn tư-vọng chưa có khắc cái ý cho tuyệt,
nên ta sợ hậu nhựt khó ngăn việc ấy.
Các đệ tử rằng: Bạn tôi không
dám nói dối với thầy.
Hứa-Tin-Vương nói: Ta có phép thử
biết giả chơn, vậy mỗi người kiếm một cây than chừng 3 thước,
để trên giường ngủ một đêm, sáng ngày phải đem giao cây
than cho ta, rồi ta mới truyền cái công-phu huyền diệu.
Mấy người nghe nói không biết ý
chi, đều đi kiếm cây than để trên giường. Ðêm ấy người
người đều ngủ, tỉnh giấc ngồi dậy thấy một cô gái nằm
dựa bên, dục ý khởi tâm, dằn giữ không đặng, chơn dương
tiết lậu...
Kế nghe ngoài cửa kêu một tiếng lớn: Mau mau đem
giao cây than, thầy đợi lâu rồi.
Mấy người nghe kêu
giựt mình mà còn ôm cây than, nghe ngoài kêu thúc mau mau. Ai nấy liền
bận áo đem cây than ra.
Ra ngoài thấy Hứa-Tin-Vương, người
người đều thất sắc. Ngài biểu mấy trò đứng hai hàng, kêu
từ người đem giao. Mấy người nghe nói chẳng dám trái lời.
Người thứ nhất đem lại, Hứa Tin-Vương hỏi: Ngươi đặng mấy
mươi tuổi?
Ðáp: Thưa thầy, tôi 76 tuổi.
Hứa-Tin-Vương nói: Ngươi nay tuổi
đã lớn mà còn ham việc sắc dâm chẳng bỏ!
Thưa rằng: Chẳng hay sao thầy biết
tôi chẳng bỏ?
Thầy rằng: Như ông nói không ham
việc sắc mà cây than dường ấy?
Ông nọ nghe nói dòm cây
than nửa chừng biến sắc, coi bộ ngỡ-ngàng hổ thẹn! Nhớ
lại hồi hôm tiết lậu chơn dương mắc cở, gục đầu chẳng
dám ngó lên nữa. Mấy người nghe thầy quở ông ấy, liền
nhớ có giao hiệp với một nàng thiếu nữ ban đêm, đó là
cây than biến ra như vậy! Mới biết là thầy thử mình, nên
thảy đều ngậm miệng chẳng dám đem giao cây than. Kêu thúc mấy
lần chẳng thấy một người dời bước, duy có một người mĩm
cười đi lại giao cây than không có dấu chi hết.
Hứa-Tin-Vương hỏi người ấy rằng:
Việc sắc người nào cũng ham, sao trò không muốn?
Ðáp: Thưa thầy, tại vì đệ tử
trong chỗ sắc mà sinh ra.
Hứa-Tin-Vương lại hỏi: Trò lấy
phép chi mà luyện?
Thưa rằng: Phàm việc chi có lầm
rồi mới có sợ. Ban đầu thấy sắc thì ham muốn cho đặng; chừng
đặng rồi sớm vui chiều mừng. Lâu ngày thân suy khí yếu tật
bịnh đều sanh mới biết lo tánh mạng, mới sợ mà lánh đó!
Nay đối cảnh vong tình, mới tuyệt sự dục mà giữ mình. Vì
tôi lúc còn nhỏ chơi-bời chẳng xét, trọn ngày nằm huê giỡn
liễu, cả năm không về. Tưởng chỗ nhà điếm cũng như nhà
mình, thường thấy nhiều người mỹ-mạo kiều tư nói chẳng
xiết. Phong huê tiết nguyệt làm hại tinh thần, sợ muốn lánh
mà lánh không đặng. Nay biết ăn-năn mới trốn lại đây mà
học Ðạo, đặng bảo toàn tánh mạng, chẳng chịu tham luyến về
nữ sắc phấn son, tầm phương trừ ái-dục mới thoát nẻo
luân hồi. Trước buộc chí tu hành, sau cửu-huyền siêu độ.
Bởi biết nhiều thấy rộng chán trải thấu rồi,
thường coi tích
bà Vọng Phu mà giựt mình giác tỉnh, biết chắc lầm rồi.
Hứa-Tin-Vương
nghe dứt gật đầu biểu mấy người đệ tử kia đi hết, để
lại một mình người ấy, truyền chỗ công-phu yếu-diệu, sau đặng
chánh quả. Lấy đó mà suy, hễ việc gì biết rồi mới có
thấu đặng thì bỏ trừ nào khó.
Nên hễ người tu hành, trước sửa
bề ngoài, thì tự nhiên bề trong phải theo hết.
(Trích trong "Thất Chơn
Nhơn Quả", hồi thứ 18) Cùng
một đề tài: Tích
chuyển kiếp của Trần Muội Lý và Đoàn Minh Đạo |