Trở lại trang chánh của Website Thiên Lư Bửu Ṭa
|
(If you cannot view or print Unicode, click here for VNI version)
NGƯỜI TU CÓ THỂ CHỬA CÁC THỨ BỊNH (THÁNH GIÁO chấp bút tại Bà Rịa ngày 02-04-1999) ____________ Thầy
mừng chung các con. Sau
đây, Thầy giảng về: “NGƯỜI TU CÓ
THỂ CHỬA CÁC THỨ BỊNH” Nầy
các con,
Bệnh tật là kết quả của những ǵ trái
với thiên-nhiên. Sống thuận theo thiên-nhiên, không
thể có bệnh. Con người bẩm-sinh đều
khoẻ mạnh. Các con mắc bệnh v́ các thói quen, các
lối sống không hợp tự-nhiên rồi theo thời
gian tiêm-nhiểm vào cơ-thể làm suy-nhược.
Khi bệnh mới phát ra, các con ỷ lại vào
thuốc men, các phát-minh khoa-học. Tiếc thay, lối
nầy chỉ có thể tạm thời cầm giử
chứng bệnh cho nó không phát lên, chứ không trừ
được tuyệt căn.
Y-khoa Tây phương chỉ ngăn-ngừa bệnh
tật không làm nguy đến tánh mạng được
một thời gian, rồi sau đó cũng bó tay. Muốn
trừ bệnh hoàn toàn, chỉ có một cách duy nhứt là
cương-quyết trừ tuyệt gốc, và người
duy nhứt có thể chửa được là chính ḿnh mà
thôi. Ngoài ra, không có ai khác.
Một khi bệnh nhân ư-thức được điều
này, nhất định đeo đuổi cách trị đến
cùng th́ hầu như bệnh ǵ cũng có thể chửa
khỏi.
(- Bạch Thầy: Xin Thầy giải-thích rỏ ràng
hơn nữa.)
Trả lời: Điều Thầy muốn
thực-hiện là để bệnh nhân phải từ
bỏ cái nếp sống củ, cái hoàn cảnh, nguyên nhân
đă khiến các con mắc phải căn bệnh. Đó là
LO NGHĨ, PHIỀN NĂO, DINH-DƯỠNG không đúng cách, là
nguyên nhân chính của hầu hết các thứ bệnh.
Phải dẹp bỏ, dứt sạch tất cả cho tâm
hồn thật thảnh thơi, thoải mái rồi mới
có thể chửa trị được. Tuy rằng hoàn
cảnh có khác, nhưng đầu óc bệnh nhân vẩn c̣n
cố-chấp, suy-nghĩ, lo lắng th́ làm sao dứt
được phiền-năo? Chỉ có hoàn toàn dứt
bỏ để đầu óc không c̣n bận tâm một
chút ǵ nữa để trở nên con người hoàn toàn
mới th́ may ra mới có thể chửa hết bịnh
được.
(- Bạch Thầy: “Từ bỏ gia-tài, nhà cửa,
gia-đ́nh, đâu phải dễ dàng. Mấy ai đă làm
được như thế?)
Trả lời: Nầy các con! Nếu chết, các con có
mang mấy thứ đó đi theo được không? Các
con cứ ôm chặt lấy những thứ giả tạo
vật-chất, để rồi chịu đớn đau,
dày ṿ và cái chết quanh quẩn ám ảnh chăng? Trước
sau ǵ cũng mất nó, th́ thà bỏ nó c̣n hơn. Cách
chửa này có thể coi như các con đă chết
rồi, đă mất tất cả rồi và để “ĐI
T̀M CÁI SỐNG TRONG CÁI CHẾT”.
Nguyên-lư bệnh tật như sau:
Con người ch́m đắm trong danh lợi, lo quanh,
nghĩ quẩn, tích-trử tài-sản mà quên sự vô
thường ở đời. Các con chỉ thấy
lợi nhỏ mà quên hại lớn. Lo làm giàu
vật-chất mà quên tu-dưỡng tinh-thần. V́
thế, thân thể suy-đồi, tâm-trí đăo điên,
thần-trí bất nhất. Lại thêm tửu sắc quá
độ, hỉ nộ bầt thường, dinh-dưỡng
coi thường, bệnh tật do đó mới sinh ra. Khi
bệnh c̣n nhẹ, các con không để ư chữa
trị. Đến khi nó phát ra, đe dọa trực tiếp
vào đời sống, các con mới hoảng hốt và
tin-tưởng vào các phát-minh khoa-học để
chửa trị.
Thuốc men chỉ tạm thời ngăn chận,
khiến cho bệnh tật chậm phát-triển, kéo dài thêm
cuộc sống, để các con ch́m đắm trong
dục vọng, phiền-toái trong một thời gian
nữa. Đến khi thuốc men trở nên vô hiệu,
bệnh tái-phát thật mạnh th́ khoa-học bó tay và các
con chấp nhận sự phải đến sẽ đến
và coi đó như là số mạng. ĐÂY LÀ MỘT LẦM
LẪN RẤT LỚN MÀ ÍT AI ĐỂ Ư.
Nguyên do chính của các bệnh là do sự bận
rộn với đời sống hằng ngày. Nếp
sống càng tiện-nghi th́ các con lại càng hết
sức lao tâm, lao lực để đạt đến cái
tiện-nghi hơn nữa. Thêm vào đó, ḷng tham lam
muốn chiếm đoạt, đua tranh để thỏa
mản cái dục-vọng nhất thời, khiến cơ
thể trở nên mất quân-b́nh, phá-hoại cơ-quan
thần-kinh. Cơ-quan này là đầu mối của
mọi thứ bệnh, nên theo thời gian, bệnh từ
từ ngấm vào tạng phủ, khiến các con càng ngày
càng lệch-lạc, sống ngược với thiên-nhiên,
mất đi sự an-lạc sẵn có. Nói một cách khác,
các con mất đi chính ḿnh.
Sự xă thân, dứt bỏ tất cả là bước
đầu để trở lại cái tinh-thần nguyên-thủy.
Đó là điều-kiện cần-thiết để
dứt căn bệnh trầm-kha của loài người. Có
thế, đầu óc mới lấy lại sự thăng-bằng
để các con có thể điều-trị
hửu-hiệu.
(- Bạch Thầy: Bệnh tật có nhiều nguyên-nhân.
Thầy nghĩ sao về các bệnh do vi-trùng gây ra?)
Trả lời: Nầy các con, trong người
khỏe mạnh, vi-trùng xâm nhập thế nào được.
Người sống theo thiên-nhiên không thể có bệnh.
C̉N VI-TRÙNG TH̀ CHỔ NÀO CHẲNG CÓ, NHƯNG ĐÂU PHẢI
AI CŨNG MẮC BỆNH NHƯ NHAU.
Nếu vi-trùng là nguyên-nhân chính th́ tại sao có
kẻ mắc bệnh và có người lại không
mắc bệnh. Ngay cả những lúc có bệnh thời
khí khiến hằng trăm, hằng ngàn người lăn
ra chết, nhưng vẩn có những kẻ sống sót
đấy chứ.
Tóm lại, thân thể khỏe mạnh có thể
chống lại mọi thứ bệnh.
(- Bạch Thầy: Nhưng các con muốn từ
bỏ tất cả ngay th́ làm sao có thể thu xếp
kịp?)
Trả lời: Nầy các con! Chửa bệnh không
phải việc đi chơi. Nếu các con mê muội
trở về lo thu xếp công việc th́ đầu óc
đă lệch lạc lại càng lo âu thêm, thế nào cũng
lên cơn đau tim mà chết. Như các con thấy, điều-kiện
tiên-quyết để chửa bệnh là trị tận
gốc, và đây là giây phút quyết định sự
SỐNG và sự CHẾT. Chỉ có con mới tự
chửa lấy cho ḿnh mà thôi. Các con phải hiểu và
biết để đoạn-tuyệt với quá khứ,
không thể có lối chửa trị lưng chừng, kéo
dài thời gian được.
Thật ra, khoa-học đă làm việc này, kéo dài thêm
thời gian rồi cũng bó tay. Đây là không phải
lối chửa trị của Thầy. Cười..... Để
giúp cơ-thể loại bỏ các độc-tố đă
nhiễm từ lâu, bệnh nhân chỉ ăn thật
nhạt, nghĩa là không một chút gia-vị đường
hay muối nào. Mỗi bệnh nhân chỉ ăn một
lần, trước buổi trưa và uống nước
vài lần. Uống ít nước cho tim đập chậm
lại v́ dung-lượng nước qua tim ít đi.
Tim và Thận được nghĩ ngơi sẽ giúp
cơ-thể lấy lại quân-b́nh mau chóng. Đây là hai cơ-quan
thiết-yếu, giữ các vai tṛ quan-trọng cho việc
phục-hồi sức khoẻ. Ăn nhạt khiến Gan và
Dạ Dày thải bỏ các độc-tố tích-tụ
trong đó. Cứ thế, trong khoảng hai tuần lễ là
đa số độc-tố đă bị trục ra.
Nếu muốn, các con cứ thử ăn nhạt ít
tuần lễ là thấy cơ-thể đổi khác ngay.
Ngoài việc dưỡng-sinh đúng cách, bệnh nhân dành
trọn thời gian tập Yoga, để lấy lại quân-b́nh
cho cơ-quan thần-kinh khối óc.
Tư thế đầu phải tập là cách
ngồi cho ngay ngắn, lưng thật thẳng, để
luồng hỏa-hầu di-chuyển không gặp khó khăn.
Hai tay buông thỏng trên đầu gối và thở
thật tự nhiên, không cố-gắng thái quá. Trong khi
tập, không để Tâm xao động, lo nghĩ
việc ǵ mới là đúng cách, mà chỉ cần hết
sức tự nhiên, theo thời gian bệnh sẽ từ
từ thuyên-giảm.
Khi trở về với chính ḿnh, tức là trở
về với con người nguyên-thủy, ḥa-hợp
với thiên-nhiên th́
bệnh tật và sức khỏe chỉ là những ǵ tương-đối,
không c̣n tranh-chấp nữa. Con người thật
của các con vốn sẵn có kia mà, việc ǵ phải g̣
bó, khó khăn mới t́m được. Khi dứt bỏ
tất cả, các con trút được một gánh
nặng ở tâm hồn. Khi
ăn uống đúng cách, các con loại bỏ
yếu-tố gây nên bệnh tật và cách tập Yoga giúp
các con lấy lại quân-b́nh nguyên-thủy, trở về
con người thật của ḿnh. Như thế là
“Tự ḿnh chửa cho ḿnh” chắc chắn hơn, không
ỷ lại vào một tha lực hay một yếu-tố
bên ngoài nào hết.
Các con nên biết: Cơ-thể con người có
khả-năng làm hồi-phục rất nhiệm-mầu.
Sở dĩ cơ-thể suy-yếu, bệnh tật là v́ các
con sống không tự nhiên, có thế thôi. Sống tự
nhiên không những giúp thể xác khang-kiện mà c̣n
mục-đích tối-hậu, đó là sự dẹp
bỏ cái PHÀM NGĂ, để
trở về với cái CHƠN NGĂ của ḿnh. Khi
trừ bỏ được bản ngă thấp hèn th́ các
con ung-dung tự tại, thảnh thơi, tiêu-diêu cùng
TRỜI, ĐẤT, THIÊN-NHIÊN, c̣n lo lắng chi nữa.
Tuy vậy, trên lư-thuyết th́ thật dể dàng, nhưng
thực-hành lại là cả một vấn-đề. Con
người quen sống bừa bải, nô lệ
dục-vọng xác thân quá lâu đến nỗi sanh
bệnh, rồi muốn cởi bỏ tất cả, đâu
có dễ. Quen ăn ngon, mặc đẹp, bây giờ ăn
vài nắm cơm nhạt, uống vài ly nước, đâu
phải ai cũng làm được ngay lập tức.
Khổ nổi, muốn trừ tận gốc, phải
uống thuốc đắng và thuốc đắng chính là
lối sống tự-nhiên vậy.
(- Xin Thầy vui ḷng giải-thích phương-pháp tu-hành
này.)
Như các con thấy, phương-pháp dưỡng-sinh
và tập Yoga có thể giúp con người vượt qua
các bệnh tật. Cũng như thế, phương-pháp
TU THÂN sẽ giúp các con vượt qua các trở ngại,
để tiến vào cửa ĐẠO. Có rất nhiều phương-pháp
Tu Hành, tùy theo tŕnh-độ, tùy theo quan-niệm cá-nhân,
hoàn cảnh xă-hội chung quanh và tôn-giáo. Nhưng tất
cả đều nhằm một mục-đích chung là
GIẢI-THOÁT.
Chẳng hạn, trên con tàu lướt sóng ngoài
biển khơi bao la, cứ khoảng nữa giờ, vị
thuyền-trưởng phải nh́n vào bản đồ,
xem địa-bàn, đo phương hướng để
xác định vị-trí con tàu. Biết ḿnh ở đâu
và đi đến đâu, là câu hỏi quan-trọng
của mọi người trên đường Đạo. Công
việc tu hành cũng như thế. Người tu lúc nào
cũng phải luôn luôn tự hỏi về ḿnh, để
kịp thời sửa sai các lỗi lầm thông thường,
v́ sai 01 ly đi 01 dậm. Khi con tàu rời bến, một
lỗi lầm nhỏ từ khởi điểm có thể
làm con tàu đi xa mục-tiêu vài chục hải-lư. Đường
tu cũng thế, một ư-niệm sai lầm có thể
khiến các con đi vào tà đạo lúc nào không hay.
Phải tự xét ḿnh, kiểm-soát tư-tưởng
của ḿnh từng ngày, từng giờ, rồi suy-gẩm
về bản-ngă, chơn-ngă. Các con không phải là xác thân
vật-chất nầy, mà là một linh-hồn cao-quí, trường-tồn,
một điểm linh-quang của THƯỢNG-ĐẾ. Nói một cách khác, con người là
một linh-hồn bất-diệt, c̣n thể-xác chỉ là
dụng-cụ thô-sơ, tạm thời. Người
hiểu Đạo là người ân-cần lo lắng cho
linh-hồn hơn là cái xác thân tạm bợ. Chân-lư này
giúp cho các con tránh các tội ác, các phiền-năo, v́ đa
số các con lầm tưởng ḿnh là xác thân, nên lo
lắng, chiều chuộng nó đủ điều. Để
cho xác thân sung-sướng, các con không ngần ngại
giết nhau, làm hại nhau, lừa bịp lẩn nhau.
Nếu ư-thức được chơn-lư này th́ ai
lại c̣n vơ-vét của cải vật-chất làm ǵ? V́
các thứ đó đâu có ích-lợi ǵ cho linh-hồn.
Khoa-học công nhận rằng: “Ăn uống điều-độ
có thể tránh bệnh-tật”, nhưng các con biết
rồi để đó. H́nh như các con vẩn thèm
miếng ngon, vật lạ, dù biết nó là chất độc.
Nếu các con chấp nhận tất cả đều là
con của Thượng-Đế, th́ tại sao các con vẩn
tàn-sát lẫn nhau? Nếu
các con chấp nhận các loài thú cầm là đàn em bé
nhỏ, th́ tại sao các con vẩn c̣n sát-sinh? Tại sao các
con vẩn giết hại đàn em qua các bửa ăn
thịnh-sọan?
Vấn đề của cải cũng thế. Các
con biết của cải chỉ là tạm bợ, vô thường,
khi chết nào có mang theo được. Nhưng
thực-tế, hể đâu có của cải là nơi
đó có tranh-chấp lẩn nhau. Loài người thông minh
hơn loài vật, nhưng của cải, danh-vọng,
vật-chất đă làm loài người bất ḥa, có khác
chi loài thú đâu? Từ mấy ngàn năm nay, con người
luôn được hướng dẩn bởi các chân-lư
cao đẹp. Tôn-giáo nào cũng dạy những điều
thật tốt lành, nhưng tại sao vẩn không thấy
tinh-tấn? Phải chăng các con chỉ nói chân-lư ở
đầu môi chót lưởi? Các con đến các Thánh-đường
tôn-nghiêm với y-phục sang trọng nhất, các lễ
vật đẹp đẻ nhất, đọc thuộc ḷng
các lời răn chân-chính nhất, nhưng các con vẩn làm
các điều xấu xa, bỉ-ổi nhất.
Có bao giờ các con nghĩ về những điều
này không? Thánh-Kinh có dạy: “Các ngươi đừng
quá lo về y-phục, thức ăn hay chổ ở, v́
những điều nầy, Cha của Ta đă lo lắng
cho các ngươi rồi. Đời sống (tinh-thần) không
quư-báu hơn thức ăn sao? Thân thể không quư báu hơn
y-phục sao? Các ngươi hăy nh́n loài chim bay trên
Trời. Chúng không hề gieo, cũng không hề gặt, không
chứa chấp thực-phẩm trong bồ, nhưng Cha
của các ngươi trên Trời vẩn lo cho chúng chu-đáo
đó sao? Các ngươi không quư hơn chim muông hay sao?”
Lời dạy thật rất rỏ ràng, nhưng có
lẻ không mấy người tin-tưởng, nên
thế-giới mới có những cảnh tàn sát nhau v́
miếng ăn, manh áo. Các con đă biết rằng:
“Của cải vật-chất là nguồn gốc của
tội lổi và mọi cám dổ”, nhưng tại sao các
con vẩn ham mê nó măi ? V́ các con c̣n lo giử của
tức là c̣n lo mất. Quyến-luyến vật-chất như
vậy th́ làm sao giải-thoát được các con?.
Giử tiền bạc, của cải, danh-vọng, có
thể ví như đeo gông vào người rồi nhảy
xuống sông, chắc chắn sẽ ch́m, làm sao bơi
lội cho được các con? (-
Bạch Thầy, Thầy nói cũng có lư, nhưng không
hẳn tôn-giáo nào cũng xa lánh của cải
vật-chất. Đôi lúc, họ cũng cần chúng để
mua thực-phẩm, xây cất Thánh-đường v.v...
Tiền bạc có công-dụng riêng của nó chứ,
Thầy?) Trả
lời: Nầy các con, xử-dụng tiền bạc đúng
cách là một vấn-đề, c̣n để nó cám-dổ
là một vấn-đề khác. Các con c̣n nhớ lời
Chúa Jésus chăng? “Kẻ giàu có tu hành, chẳng khác nào
con lạc-đà chui qua lỗ kim”. “Một người
không thể thờ hai vua, hoặc ngươi thờ Chúa
hay thờ tiền bạc”. Một người tu hành chân-chính
không thể nô-lệ bạc tiền, dưới bất
cứ h́nh-thức nào. Tiền bạc, vật-chất,
danh-vọng là những trở ngại lớn cho người
tu đó các con!. Xây cất đền thờ thật to
chỉ là trói buộc, nào phải giải-thoát.
Tụ-tập tín-đồ cho đông, ồn-ào,
phức-tạp chỉ gây trở ngại cho việc thanh
tu. (-
Bạch Thầy, theo Thầy th́ ngoài vấn-đề
vật-chất, người tu c̣n gặp những khó khăn
ǵ nữa? Từ bỏ vật-chất có đem lại
giải-thoát không?) Trả
lời: Nầy các con, bất cứ một sự cởi
bỏ nào cũng làm nhẹ gánh chứ! Vật chất là
một nô-bộc tốt, nhưng cũng là một chủ
nhân rất xấu. Nhiều người tu vô t́nh quá chú-trọng
về tiền bạc mà quên rằng: “Đồng tiền có
02 mặt”. Nhiều người cho rằng xử-dụng
vật-chất là để phát-huy tôn-giáo, giúp đở
các tín-đồ có nơi tu học. Dỉ nhiên, mục-đích
rất tốt đẹp, nhưng nếu quá chú-trọng vào
các h́nh tướng sẽ đưa đến sự xao lăng
về phần tâm-linh. Một
tu sĩ cần phải ư-thức rằng ḿnh vẩn là
kẻ đang đi trên đường, đang
cố-gắng t́m kiếm chơn-lư hầu giải-thoát,
chứ chưa đi trọn con đường mà đ̣i làm
những việc to lớn. Họ chỉ nên làm việc
một cách nhiệt-thành, nhưng không nên làm nô-lệ cho
những công việc này. Một trở ngại lớn trên
đường Đạo là do sự thiếu nhiệt-thành.
Đa số các con đều quen buông thả, do-dự, không
đủ cương-quyết nên sẽ phải trải
qua những kinh-nghiệm chua cay, khổ sở để
học hỏi các bài học quư giá nầy. Tất
cả các con vẩn đồng ư rằng cuộc đời
là ảo-mộng, phù-du, vô thường, giả tạo,
chỉ có con đường tu hành mới là giải-thoát.
Thế nhưng tại sao các con vẩn chạy theo
vật-chất, chẳng chịu TU TÂM, DƯỠNG TÁNH? (-
Bạch Thầy, người tu hành và kẻ thường
khác nhau nhiều chứ! Chúng con c̣n phải lo sinh-kế,
kiếm ăn v.v...) Trả
lời: Này các con! Một ngày có 24 giờ. Có lư do nào v́
sinh-kế mà các con phải dành trọn để lo
việc kiếm ăn. Các con dư ăn th́ lại
muốn ăn ngon, đủ sống th́ lại muốn
sống cho sang giàu. Được giàu sang lại muốn hơn
thế nữa, rồi các con lại ngụy-biện
rằng phải lo kiếm ăn, sinh-kế, có phải
thế không? Người
Âu Mỹ hoạt-động không ngừng, coi sự làm
việc là nguồn vui. Do đó mới sanh ra lắm
bệnh tật, phiền-năo, thấn-kinh suy-nhược v́
nhu-cầu tâm-linh không thỏa-măn. Tại sao các con không
hoạt-động như thế cho nhu-cầu tâm-linh? (-
Bạch Thầy, Người Âu không thể chấp
nhận vấn-đề làm việc cho một cái ǵ mơ
hồ, cho một viễn-ảnh tâm-linh không
thực-tế.) Trả
lời: Này các con! Khi nào đời sống
vật-chất trở nên cực-kỳ phức-tạp,
phiền-năo th́ con người sẽ ư-thức đến
vấn-đề tâm-linh. Đă có nhiều vương-giả,
triệu-phú, tỷ-phú từ bỏ tất cả tài-sản
để tầm Đạo khi mạng sống của họ
bị đe dọa bởi bệnh tật (chẳng hạn
quốc-vương Jordanie) v́ họ biết không thể ôm
lấy tài-sản để rồi chết. Sau khi từ
bỏ tất cả, đầu óc thoải-mái, thanh-nhàn,
họ lại thấy việc trau-dồi tâm-linh là quư.
Thế là họ phát-nguyện tu hành, sống một
cuộc đời trong sạch, ung-dung, tự-tại. Nếu
chỉ v́ miếng ăn th́ chỉ cần làm việc
khoảng 2 hoặc 3 giờ là đủ rồi. Nhưng
v́ không biết an-phận nên mới có các trói-buộc vào
vật-chất, không lối thoát. Các
con cho rằng tu hành chỉ cần ăn mặc đẹp
đẻ, đi đến các đền thờ, dâng cúng
các phẩm-vật, tiền bạc, đọc vài câu kinh
là đă đủ hay sao? Những cái đó chỉ là
h́nh tướng bên ngoài, không có nghĩa chi hết. Ngay
cả việc trở nên một tu sĩ mà không chịu tu
thân, trau-dồi tâm tính cũng vô ích thôi, v́ các
phiền-muộn, đau-khổ vẩn c̣n kia mà! Thầy cười....
(- Bạch Thầy, như thế th́ thế nào
mới là tu hành thật sự?) Trả
lời: Bước vào đường Đạo là tự
sửa ḿnh. Thấy ǵ ÁC không làm. Thấy ǵ THIỆN th́
nhất định làm cho đến cùng. Luôn luôn
tự-giác, kiểm-thảo lấy ḿnh và quan-sát học
hỏi không ngừng. Nếu các con buôn bán, thấy có
lợi, các con có dồn sức ra thêm buôn bán nữa không?
Dĩ nhiên là có, th́ việc tu hành cũng thế. Tại
sao các con không lo cho nhu-cầu tâm-linh như các con đă lo
cho vật-chất vậy? Tại
sao các con cứ hẹn nay mai sẽ sửa tánh, tu thân, như
người khất nợ vậy? Tu hành không phải
một việc chơi mà làm một cách cẩu-thả
được. Đó là một quyết-định
quan-trọng vô cùng.
ĐỪNG NGHĨ BỘ ÁO CÓ THỂ LÀM NÊN NHÀ TU.
ĐỪNG NGHĨ M̀NH SẼ ĐƯỢC ĐẤNG NÀO GIÚP
ĐỞ. Đó
là một sự hiểu lầm tai hại. Đa số các tín-đồ
đều mong chờ sự giúp đở của Đấng
ḿnh tôn thờ. Họ cho rằng thuộc ḷng các câu Kinh,
thi-hành vài nghi-lễ, dâng cúng các phẩm-vật là đă
làm tṛn bổn-phận và sẽ được
cứu-rổi. Nếu
điều này đúng th́ các bậc vua chúa đă lên Thiên-Đàng
hết cả v́ họ dâng cúng nhiều hơn mọi người
kia mà. TU HÀNH Đ̉I HỎI SỰ TẬN TÂM, TẬN LỰC CẢI-THIỆN CON NGƯỜI CỦA M̀NH, ĐỂ XỨNG ĐÁNG LÀ CON THƯỢNG-ĐẾ, CHỨ KHÔNG THỂ DỰA VÀO H̀NH-THỨC BÊN NGOÀI. Đa
số tín-đồ coi việc Tu như đi xe bus.
Muốn đến đâu chỉ việc mua vé, rồi leo
lên xe ngồi, ngắm cảnh vật hai bên đường,
ung dung cho tài-xế lái. Khi đến nơi là họ
xuống xe, không chút mệt nhọc ǵ hết.
TU HÀNH CHÂN-CHÍNH LÀ TỰ M̀NH CẤT BƯỚC. Thiên-đàng
không phải là nơi mà các con có thể mua vé đến,
cũng không thể mong dâng cúng vài thứ mà được
các vị Thần Linh che chở.
GIẢI-THOÁT CHỈ ĐẾN VỚI SỰ TINH-TẤN
RIÊNG CỦA TỪNG NGƯỜI. Khi
hiểu như thế, các con cần lập tức lên
đường không chậm trể.
HĂY LẤY NIỀM TIN LÀM BẠN ĐỒNG HÀNH.
TẬN-DỤNG CÁC CƠ-HỘI SẲN CÓ ĐỂ
SỬA M̀NH, HẦU GIẢI-THOÁT CHO CHÍNH M̀NH. Con
đường tu hành có trăm nẽo đi. Không nẽo
nào giống nẽo nào, nhưng tất cả đều
đưa đến cùng mục-đích. Sự lựa
chọn con đường hoàn toàn do cá-nhân. Nhưng các
con cần suy-gẩm cẩn-thận để khỏi
lầm đường vô ích. Tu
hành chân-chính dựa trên căn bản TỰ BIẾT M̀NH,
v́ trên đường Đạo không có vấn-đề
VINH hay NHỤC mà chỉ có sự TINH-TẤN. Do đó,
người tu phải DẸP BỎ TỰ-ÁI, NGĂ MẠN,
MẶC CẢM.
KHÔNG HỔ THẸN, NGĂ L̉NG ĐỂ TIẾN BƯỚC.
NẾU SA NGĂ LẠI ĐỨNG DẬY VÀ TIẾP
TỤC.
LÚC NÀO CŨNG ĐỊNH HƯỚNG, KHÔNG ĐỂ CHO
LẦM ĐƯỜNG LẠC LỐI. Những
kẻ tự cao, tự đại, không chịu tu thân,
sửa ḿnh, thật đáng thương v́ họ giống
như người bệnh sắp chết mà không chịu
uống thuốc xă ly, dứt bỏ cho khỏi bệnh. Thôi, Thầy ngưng bút nơi đây. Thầy ban ơn lành chung cho các con... (Người
gởi: MINH TÂM, Virginia) |
Thiên-Lư Bửu-Ṭa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674 Website: www.thienlybuutoa.org Email Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT
|