Thế gian khổ v́ ḷng nhơn dục,
Chác năo phiền câu thúc chấp mê,
Giận hờn lửa cháy tràn trề,
Nói
năng tổn đức, khen, chê, ghét, thù.
Ghét ắt muốn rủa chù thỏa dạ,
Ưa khen dồi tốt quá lành ngay,
Chuyện đời gốc ở thị phi,
Phật,
Tiên thấy phải châu mày thảm thương.
Tích của Phật Quan-Âm thuở trước,
Gương tu kia ai được như Ngài,
Mới rằng chứng quả Như-Lai,
Ḷng
son dạ sắt thiệt rày Kim-Cang.
Thấy trần khổ lại càng thương xót,
Dạo tuần du khắp các cơi dương,
Tầm thinh cứu khổ bốn phương,
Đời
đời kiếp kiếp đức dường Trời cao!
Tu biết TÁNH trần lao cứ “MẶC”,
Tu Kệ Kinh th́ chắc không lầm,
Tu nhơn giúp khốn trợ lầm,
Tŕ
trai, giới sát tu nhằm chẳng sai.
Muốn tu Huệ th́ hay định ư,
Ư định thuần th́ trí huệ sanh,
Muốn tu cầu đặng Phước lành,
In
Kinh, bố thí, giảng Kinh, cúng chùa.
Tu kiều, mải lộ, cho cơm nước,
Kẻ lỡ chân trái bước đặng an,
Thừa năm hạn đói nắng chan,
Giúp
người bữa cháo cũng bằng công tu.
Muốn lập Đức là tu khẩu, ư,
Miệng chọn lời cho kỹ thốt ra,
Tục ngôn, vọng ngữ, sai ngoa,
Nói
điều ác dữ hoặc là bớt thêm.
Cùng móc xỏ gây niềm tổn hại,
Diễu cợt làm bại hoại phẩm người,
Đem ḿnh hiến để tṛ cười,
Tu
không đạt vị là người bại danh.
Ư phải xét cho rành thiện ác,
Chớ nghĩ ḷng người khác xấu tham,
Dầu người ác dữ đă làm,
Đức
ḿnh cứ “MẶC” cho kham ḷng ḿnh.
Nói chánh trực, làm thinh, nghĩ chánh,
Đạo công b́nh là Thánh tại tâm,
Thanh liêm ḷng dạ không tham,
Không
thêm không bớt không làm bợn nhơ.