PHU
THÊ CANG
Tình phu thê trả vay duyên trước,
Phải xét suy dìu dắt cảnh
đời,
Gặp nhau giai ngẫu tại Trời,
Thương
tình chồng vợ chẳng rời một phen.
Nương lấy nhau đua chen bước
Ðạo,
Thờ mẹ cha ngay thảo một lòng,
Ngô ông thì tức nhược ông,
Bên
vợ cũng tỉ bên chồng đừng khi.
Cơn hoạn nạn nương vì nhau vẹn,
Lúc ốm đau vun vén thuốc than,
Vợ chồng khi nhọc, lúc nhàn,
Ðừng
vui hồi khó, lúc sang đổi dời!
Nghĩa đã nặng hôm mơi sum hiệp,
Tình phu thê Thầy tiếp chỉ bày,
Dưới người bạn thiết là
ai?
Một
mình chồng vợ hằng ngày có nhau;
Khi khỏe mạnh ốm đau có mặt,
Lúc gian nan khó ngặt một màu,
Tình tấm mẳn, nghĩa sang giàu,
Nghèo
chia khó nhọc, may giàu chia vui.
Chớ tham phú rẽ phôi nhơn nghĩa,
Ðừng nghe lời đời bịa đặt
ra,
Vợ chồng lúc nghịch hồi hòa,
Vì
chưng chung gánh đạo nhà mà ra.
Khi rủi giận xét xa thương mến,
Ðừng lỡ tay lỗi đến đòn
roi,
Chí linh hào-kiệt hẵn hòi,
Là
ra trận mạc, vợ thoi hay gì!
Khuyên nhớ ơn biến nguy chia sớt,
Dặn trò đừng phai lợt tình
duyên,
Nước nhiều nổi đã cao thuyền,
Hữu
phần gặp đặng vợ hiền thì nên.
Rủi gặp vợ kêu tên chẳng
chạy,
Mỗi việc chi đều trái ý mình,
Thì trò cũng chớ chia tình,
Nợ
căn đó định thiên-đình chẳng chơi.
Phải biết rằng một đời phận
gái,
Ðã xuất gia khó lại trở về,
Họ mình người dựng nên bề,
Họ
người đành chịu ủ ê vắn cùng.
Thương nghĩa vợ thỉ chung chí
nguyện,
Phận nữ nhi chẳng tiện rộng
giao,
Vì chưng nhược chất thơ-đào,
Làm
trai phải xét mà trao duyên lành.
Khi gia-đạo xảy sanh rối-rấm,
Ðấng nam-nhi phải nhắm kỹ
cang,
Ðừng giận dữ, chí vững vàng,
Tùy
theo thời thế sửa an mới là.
Tình chồng vợ khiêm hòa vẹn
vẻ,
Ở với đời có lẽ an vui,
Công cô hai họ tài bồi,
Lễ
nghi thờ kỉnh như hồi còn thơ.
Phận làm vợ kỉnh thờ chồng
vẹn,
Chẳng nên sanh lòng thẹn ghen
tuông,
Tùy nhau dắt thẳng một đường,
Muối
dưa hẩm-hút náu-nương chớ từ.
Công, dung, hạnh, cũng như nội
trợ,
Hằng ngày lo phận vợ con tròn,
Chẳng nên nghe giọng nỉ non,
Của
người xảo-trá mà còn gương nhơ!
Bên chồng phải phụng thờ phận
sự,
Với anh em cư xử đặng hòa,
Tùy chồng, tùy mẹ, tùy cha,
Nương
thân dưới họ để mà nối chơn.
Chớ nghe huyển giọng đờn đổi
chí,
Ðành chia duyên chẳng nghĩ chẳng
suy.
Gái tơ chồng để, quí chi?
Dầu
duyên chấp nối vui gì mất trinh!
Thay mặt chồng nghiêng mình gánh
vác,
Chuyện gia đình phú thác chớ
sai,
Khi nghèo giữ nghĩa đừng
phai,
Ðến
cơn đắc thế mà sai lời nguyền.
Nam-nhi nặng nợ duyên tiền
định,
Trước cùng sau chớ tính hơn
thua,
Nương nhau chịu nổi bốn mùa,
Gập-ghình
thế độ tranh đua cảnh đời.
Chồng hòa vợ, lòng Trời thưởng
phước,
Việc gia-đình rày được an
vui,
Ra lo đạo đức rõ mùi,
Cuộc
đời tàn bạo phải lui nhịn người.
Thầy dạy việc đôi mươi vạn
loại,
Ðến đây Thầy phân giải đệ
huynh,
Hữu-bằng gặp hội sân trình,
Thầy
trò là gốc dạy mình thành danh.
---->
NEXT