DIÊU cung ngọc đài son Mẹ ngự,
TRÌ chí lo phận sự nữ
tài,
KIM thời Ðại-Ðạo hoằng
khai,
MẪU-nghi
dạy trẻ chiều mai tập tành.
Khuyên các gái đàng rành
khuôn phép,
Chữ tu hành con dẹp phiền ba,
Dạy con nhỏ lớn dung hòa,
Dạy
con cho biết Ðạo nhà noi theo.
Dạy con trẻ mọi điều phấn chí,
Chỉ lý mầu hiệp trí mà toan,
Ðớn đau kiếp khổ dinh hoàn,
Biển
trần lắm nỗi con thoàn đắm sa.
Thân nhi nữ như hoa tàn nở,
Bóng thiều quang lẹ tợ thoi
đưa,
Mảng vui quên cảnh nhàn xưa,
Quên
đường đạo-đức không chừa thói hư.
Khuyên đoạn dứt mà từ bả
lợi,
Phải lo tu thơ thới linh-hồn,
Chí con tầm Ðạo hòa môn,
Tu
sao để tiếng danh tồn gương trong.
Phải lập chí thoát vòng lao lụy,
Cần phấn tâm suy nghĩ mọi điều,
Biết rồi, bước khỏi nàn eo,
Công,
Dung, Ngôn, Hạnh mọi điều chớ quên!
Thấy cơn khổ kề bên mau lánh,
Phận liễu-bồ đức tánh ôn-nhu,
Kệ kinh hôm sớm cần tu,
Tam-Tùng
gắn chặt, công phu tạc niềm.
TÙNG
PHỤ
Khi còn bé hãy gìn giá phẩm,
Công sanh thành chịu lắm nhọc
nhằn,
Cưu mang trằn trọc mười trăng,
Công
lao cha mẹ nhọc nhằn biết bao!
Ơn sánh với trời cao biển rộng,
Lớn khôn rồi giữ phận đạo
con,
Gia trung mọi sự lo tròn,
Ðáp
đền dưỡng dục sông non cho vừa.
Ở đức hạnh đi thưa về bái,
Phụng mẹ cha phận gái hết tình,
Nữ trung tiết-hạnh giữ gìn,
Sao
nên giá phẩm nữ trinh vẹn đều.
Cha mẹ phán tuân theo cha mẹ,
Khi ra đường giữ lễ nghiêm
trang,
Gặp tình vạn gái đồng bàn,
Chớ
nên thô kịch luận càn cợt nhau.
Ðối với bác lẽ nào chí kỉnh,
Ðối xóm giềng thủ lịnh khiêm
nhường,
Ðời đời cần phải gìn gương,
Ðối
theo nam tử dùng phương gái lành.
Chớ tập tánh ô-danh xủ-tiết,
Mất nết-na nữ kiệt đào thơ,
Ðạo con tùng phụ trọn thờ,
Ðối
ra quí khách thì chờ lịnh trên.
Cần tô điểm cái nền phong tục,
Tình phu thê chớ dục vọng mà!
Dẫu sau cũng đợi mẹ cha,
Ðịnh
đôi gã lứa thuận hòa đạo con.