Trở lại trang chánh của Website Thiên Lý Bửu Tòa

 

7.- TẠO THẾ NHÂN HÒA

CƠ QUAN PHỔ THÔNG GIÁO LÝ

Tý thời 14 rạng Rằm tháng 2 Canh-Tuất (21-3-1970)

__________

Thi:

Cát bụi mịt mù khắp thế gian,

Hỡi ai tri kỷ gởi đôi hàng,

Non sông một gánh còn dang dở,

Ðạo nghiệp muôn dòng quyết đảm đang,

Lấp biển dời non nhiều kẻ muốn,

Quên mình độ thế mấy người toan,

Thiên thời địa lợi nay đà sẵn,

Chờ đợi nhân hòa mới định an.

      LÊ-VĂN-DUYỆT, Lão chào chư Thiên-Ân sứ mạng, chào chư hiền đạo tâm lưỡng phái.

      Lão cũng nhân danh một công thần tiền bối Việt Nam thay lời các Ðấng Anh Linh Tổ Quốc để chúc mừng và cũng đem một món quà tinh thần làm lễ tặng trong giờ khánh thành. Món lễ tuy ít oi vô hình vô tướng, nhưng có thể sẽ giúp cho chư hiền và quan khách phấn khởi tâm trung khi ra về cũng như khi đến dự.

      * Mục đích của thế nhân hòa: Nhân hòa không phải lẩn quẩn mong manh trong tư tưởng hay trong lý thuyết. Nhân hòa phải nhắm đạt đến mục đích thực tế và hữu dụng nhứt. Có như vậy giá trị đích thực đối với nhơn sanh mới thể hiện được.  

      Tạo thế nhân hòa là làm thế nào lập một xã hội, cải thiện mọi xã hội với 3 tiêu chuẩn: Nhân Bản, An Lạc, Tiến Bộ.

      Nhân bản, an lạc và tiến bộ, 3 mục tiêu nầy là thế chân vạc để tiến tới nhân hòa. Ba mục tiêu nầy phải bổ sung nhau và đồng hành vì cùng giá trị quan trọng.

      Sự quân bình xã hội có được trong thế nhân hòa là phải đầy đủ ba yếu tố đó.

      Trên mục tiêu Nhân Bản: Con người hiện giờ đã mất quá nhiều điểm tựa của tâm linh. Niềm tin của con người đang sụp đổ, các căn bản nhân tính của con người đã xa lìa. Chính vì vậy, thế nhân hòa phải tạo lập lại các giá trị nhân bản, đưa con người trở về với đời sống hợp nhân tính đơn thuần, hiểu biết hành động phục vụ, phụng sự mà không nằm trong nhân bản sẽ đưa đến những hậu quả khốc liệt nhất cho xã hội. Nhân bản có sáng chói, con người mới cảm thấy mình là con người. Dầu ở bất cứ lãnh vực hay hoàn cảnh quốc thổ nào, đời sống tâm linh phải tựa vào nhân bản. Có như vậy, Ðạo Lý tôn giáo mới không rơi vào chỗ mông lung huyễn ngã.

      Ðừng tưởng tượng mơ mộng thời gian và lập lại sẽ đưa con người vào một thế giới ảo giác mà chẳng đáp ứng thực tại. Xã hội hiện thời chiến tranh tương tàn là thể hiện phần nào sự phủ mờ nhân tính và tách rời nhân bản. Ðối diện cùng nhau, con người không rung động trước sự đau khổ của con người đối nghịch. Con người bị quay cuồng vào giữa cơn gió lốc với bản chất thiếu nhân bản. Con người mù và biết trước mọi âm hướng của lương tâm và nhân bản, con người say sưa trong cái cuồng bạo của bản năng, của tham vọng và đồng hóa con người chính danh với con người tối tăm tội lỗi đó. Chính vì vậy mà con người không thấy và nhận thức được để mở lối thoát ra, ngoại trừ nếu có những người ung dung nhìn vào và suy tư thì sự thế mới sáng tỏ, mới nhận chân được sự sụp đổ đang lần hồi vùi lấp con người vào cát bụi trầm luân. Ngoài ra, các tổ chức giáo huấn đi ngoài tôn giáo cũng đã góp tay vào việc xô đẩy con người ra khỏi con người để tranh nhau đắm chìm tận hố sâu tội lỗi và tương diệt tương tàn.

      Hãy tạo thế nhân hòa! Hãy đưa con người trở về đời sống nhân bản. Mọi sinh hoạt hãy nhắm vào nhân bản, vào tình cảm thiêng liêng mà Thượng Ðế Chí-Tôn đã dành cho mỗi con người. Tiếng chuông cảnh giác đã đổ hồi, hỡi các con thuyền hãy quay về bến đổ để sống một cuộc sống thanh bình vĩnh cửu.

Thi:

Sống lại lòng mình hỡi thế nhân,

Trở về Thượng Ðế tính đơn thuần,

Không gây tham vọng không oan trái,

Nước mạnh dân an bởi hợp quần.

      Trên mục tiêu An Lạc: Thế nhân hòa không những tạo sự an định vững vàng cho nhân loại. Ngoài ra còn phải bắt buộc đưa sự an lạc vào cuộc sống sinh tồn cho nhân thế. Không thể bất cứ một ai cũng có thể đúc luyện thành vĩ nhơn hay lý tưởng hóa con người trong đại gia đình thế giới, cũng đừng tưởng rằng đạo giáo là phải biến đổi hẳn toàn thể nhơn sanh trở thành tu sĩ hay giáo sĩ. Cái giá trị tạm gọi rằng tuyệt đích ấy chỉ dành riêng cho một số người nào đó tùy duyên phận và sứ mạng tự nguyện. Phần ít nầy không phải để tượng trưng cho mục đích tương lai của xã hội, mà trái lại sự hiện diện của thành phần ấy là để tạo điều kiện an hòa cho nhân thế. Nhận trách vụ cam go như vậy, con người đã hiến thân cho đạo giáo mới cảm thấy có cái giá trị thực tế của mình. Thực sự không phải giam mình trong bốn bức tường tôn giáo là để lãng quên, để trầm mặc, để gạt bỏ sự thế thực thể ngoài kia.

      Ðã nói rằng Ðạo là phương châm để cứu đời, để tạo niềm tin, để gầy dựng hạnh phúc toàn vẹn cho xã hội. Lẽ dĩ nhiên, tôn giáo đạo lý phải nhắm vào cái đại thể to tát, cái sinh hoạt rộng lớn đó là nhân sanh.

      Ðạo lý không chỉ trọn vẹn trong giáo điều kinh sách, mà phải tràn lan trong sự thế, trong nhựt dụng thường hành của nhơn loại. Chấp nhận điều ấy, con người học Ðạo, hành Ðạo, sẽ ý thức việc tạo lập trật tự an lạc để thực hiện hạnh phúc cho nhân sanh.

      Ðời sống con người là một phức tạp rộng lớn, xã hội và xã hội quây quần xoay động, các mâu thuẩn đối nghịch sẽ góp mặt hằng thường. Thế nhân hòa là phải tạo được đảm bảo thanh bình đời sống an lạc, nếu chưa được thì không thể gọi là nhân hòa thực sự.

Thi:

An lạc nào riêng kẻ thoát trần,

Khi thuyền lướt sóng vượt dòng ngân,

Vui lên sứ mạng vi nhân đó,

Mà cũng Phật Tiên cũng Thánh Thần.

      Trên mục tiêu Tiến Bộ: Ðạo đức thương yêu hạnh phúc an hòa chưa đủ cho một xã hội thực thể. Ðiều mà trong thế nhân hòa phải có là sự tiến bộ.

      Sự tiến bộ là sự hoàn hảo hóa theo thời gian, nếu không bước đi là thoái bộ. Trên bất cứ một cương lãnh sinh hoạt nào cũng thế, sự tiến bộ phải luôn luôn được nêu lên. Có như vậy, giá trị tập thể mới mong càng ngày càng cải thiện, càng un đúc trong hiện tại và hướng thượng ở tương lai.

      Tiến bộ ở đây là đáp ứng vào công cuộc xây dựng nền tảng tri thức. Cái hiếu tri mà con người phải được đào luyện và biến hóa, chính sự giáo dục đã phải đảm nhiệm quan trọng trong thế nhân hòa là vậy. Con người dính liền theo bánh xe tiến hóa. Sự tiến bộ là động lực đưa con người lại gần với đời sống hoàn hảo. Sự tiến bộ ở đây nêu lên không chỉ ở thành phần khoa học hay văn hóa, mà phải hiểu rằng một sự tiến bộ mọi hướng của tâm linh và nhân sinh. Nếu còn phân biệt giữa khoa học và tôn giáo, giữa Ðạo và đời là thế nhân hòa chưa tròn. Xã hội thực thể chưa tạo lập, còn phân biện tức chưa hoàn hảo. Sự tiến bộ phải nhắm vào đó, nhắm vào một tập thể, nếu còn kẻ tốt người xấu thì không thể gọi là tập thể hoàn hảo. Tất cả những hành động đều tốt, tự nhiên những quan niệm về xấu sẽ không còn tồn tại. Sự tiến bộ là phải làm thế nào cho con người của xã hội hoàn hảo một cách tự nhiên - ăn để mà sống - một tự nhiên không cần phân định, một tự nhiên như định lệ. Nếu có một hành động xấu trái với tự nhiên, dù ai cũng không dám bắt tay vào đó, không phải vì sợ tội lỗi mà chính vì sự trái với tự nhiên của con người đã tạo lấy.

Bài:

      Ðã là một nhân sanh tại thế,

      Khó tránh điều dâu bể đổi thay,

            Dọc ngang giữa cõi trần ai,

Phải đem Ðạo Lý dựng gầy thế nhân.

      Có bản chất đơn thuần Tạo Hóa,

      Sẵn thiên lương chơn ngã con người,

            Trưởng sinh trong một cõi đời,

Non sông gấm vóc của Trời dành chung.

      Người nếu biết hãy cùng nhau hưởng,

      Thì có chi vay mượn trái oan,

            Hồng trần vật chất ngổn ngang,

Xui phường tục tử vương mang tội tình.

      Nước của mình, dân mình đấy nhé,

      Ổ chim hồng, sẻ đẻ sao đang,

            Tiền nhân công nghiệp huy hoàng,

Dựng nên biển bạc non vàng ngày nay.

      Giờ ta hãy chung tay góp sức,

      Giờ ta toan nổ lực hy sinh,

            Hy sinh tư hữu chính mình,

Ðấp xây nền tảng thái bình Trời Nam.

      Trên Thượng Ðế kỳ tam tận độ,

      Dưới nhơn hòa cứu khổ vạn dân,

            Hỡi người sứ mạng ở trần,

Thế Thiên hành hóa trọn phần chánh chơn.

      Phương cách và đường lối thực hiện Nhân Hòa:

      Nhắc lại nơi đây, nhân hòa dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải thực thi cho kỳ được. Chính nhân hòa là điều kiện để bảo đảm khả năng ổn định và trường cửu cho tất cả các tổ chức và xã hội. Một tổ chức, một xã hội lớn hay nhỏ đều là những tập hợp gồm nhiều cá nhân, mỗi cá nhân là đơn vị cơ bản cho tập thể. Sự hợp nhứt trong tác năng tu hành là vấn đề tiên quyết trước một hành sự qui mô. Trình độ nhân loại càng trưởng thành theo thời gian, mọi cơ cấu tạo lập xã hội đều đồng nhịp vươn lên. Chúng đưa con người gần với con người, quốc gia gần với quốc gia và xã hội gần với xã hội. Sự cấp thiết xây dựng thế nhân hòa không thể tránh khỏi nếu con người muốn an lạc và song hành trong tiến bộ.

      Muốn chinh phục đối tượng hiện tại, muốn chế ngự hoàn cảnh, phải cần lấy nhân hòa làm nền tảng đầu tiên. Có như vậy mới mong tạo được kết quả vững chắc và lâu bền.

      Giờ đây công việc được thảo luận trước hết là thế nhân hòa trong xã hội Ðại-Ðạo Tam-Kỳ Phổ-Ðộ. Lẽ dĩ nhiên, nói đến Ðại-Ðạo, tức thị nói đến cả nhơn loại, và thế giới cần lưu ý đề cập như thế để mượn đó làm tiêu chuẩn khơi nguồn trên bước đường tiến tới nhân hòa thế giới.

      Có tạo lập được thế nhân hòa thì xã hội đại đồng mới có cơ hội thành hình. Có lập thế nhân hòa thì sứ mạng cứu rổi toàn thể vạn linh sanh chúng mới trọn vẹn. Có lập thế nhân hòa thì ngọn đuốc Chơn Lý Ðại-Ðạo mới soi rọi cho tận cùng trái đất. Nếu bảo ánh sáng chơn lý bất diệt thì đường hướng nhân hòa phải là điều luôn luôn cần khêu tỏ. Nhân hòa đặt thành vấn đề rõ ràng như vậy, dĩ nhiên nó phải là động năng cải tạo một hiện trạng xấu xa và xây dựng một thế giới hoàn bị hơn. Có vậy giá trị của vấn đề mới đáng được đề cập và phát huy.

      Trái lại, nếu nó không vạch ra một thể hướng mới hay mô phát một phương cách hữu ích hơn cái gì hiện tại thì chẳng khác chi đốt đuốc ban ngày, mặc áo dạ đêm đen sao.

      Ðiểm nhắm gần nhứt của vấn đề nhân hòa là cải thiện xã hội hiện tại, làm thế nào những cá nhân tự tạo thế nhân hòa. Thứ nhứt là tạo được niềm tin tưởng để sống không bị lo âu trước một áp lực, một tương lai sớm muộn ân oán thâm thù. Một phương cách có được là khi nào nó hợp thức với nhân bản, thỏa ứng với xã hội. Con người chỉ chấp nhận nó khi cảm thấy tâm linh và đời sống được bảo đảm một cách thiết thực trong xã hội ấy. Một lý thuyết mơ hồ chơi vơi không thích hợp đa số quần chúng đều không thể đứng vững và lâu dài. Ðặt nền móng cho công cuộc trường cửu, không gì tốt hơn là nhắm đúng vào những cần thiết, những thiếu thốn bâng khuâng của đại đa số nhân sinh hiện tại.

      Ðừng bảo rằng chỉ giải quyết cho một xã hội bé nhỏ. Nếu chỉ làm như thế thì sứ mạng vĩ đại của Tam-Kỳ Phổ-Ðộ không thực hiện được.

      Nào những ai thiết tha với việc xây dựng một cái gì hoàn hảo hơn! Nào những ai ưu tư trước một thực trạng xã hội nhân loại! Nào những ai thiết tha với chí hướng thế Thiên hành hóa! Hãy cố gắng ý thức rõ rệt mới mong đặt mình vào đường lối mà chính mình đã vạch ra và noi theo. Một giai tầng xã hội không đủ để cải tạo xã hội. Tất cả đại thể xã hội phải được huy động toàn bộ trong nhịp nhàng đồng điệu để tiến bước.

      Ngần ấy kỳ vọng sẽ thành tựu trong thời gian rất ngắn, nhưng mặt nước im lìm phẳng lặng nó vẫn im lìm phẳng lặng nếu không một luồng gió thổi qua hay không một di động trong lòng nước biếc.

      Những tác động khởi nguyên, những âm ba truyền cảm sẽ xoay chuyển ít nhiều cái xã hội đang đắm chìm trong tham dục tranh chấp.

      Sự tương tranh bi thiết, sự tan nát đau buồn mà nhân sinh đang nặng gánh, đang bị bao trùm dày đặc vào tấm thân con người bé nhỏ. Những thứ ấy, những phủ phàng đổ vở ấy đều do dục vọng con người tạo thành nghiệp lực xô đẩy con người vào mọi hướng của trần la. Ðừng đổ lỗi cho một hậu quả tai hại trong xã hội vào một hoàn cảnh nào, mà muôn việc đều tự lòng tham muốn vô cùng vô tận của con người đó thôi. Sự chết chóc, sự phân qua gớm ghiết đều do chiến tranh gây nên! Ðành thế, nhưng chiến tranh có phải do con người cảm thấy bất bình từ ý thức và ước vọng, phải chăng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!

      Hỡi ai đang ôm thân cây, đang ghì nó lại không rung chuyển nhưng gió mãi rạt rào. Dục vọng sẽ đưa con người tới chổ văn minh và tiến bộ, song nó cũng sẽ đày đọa con người xuống vực thẩm tội tình.

      Tham vọng, ước muốn là đặc tính riêng của con người, khác với muôn vật. Có nó con người mới cảm thấy cần phải bước lên, cần phải xây dựng và đạt cho kỳ được điểm nhắm mà mình đã đặt để.

      Giờ đây kiến tạo thế nhân hòa mà không định hướng cho mọi điều ước muốn của con người thì không khác gì khải đàn giữa khoảng chân không hay đổ gáo nước vào vùng sa mạc. Tiếng đàn sẽ không vang ra âm điệu, gáo nước sẽ biến dạng vào lòng đất hoang vu. Dù là một phương cách tuyệt đích vi diệu được đặt ra, được khơi nguồn, nhưng không có kẻ dám bạo dạn xem phương cách ấy là mình, mình là phương cách. Không có ai cương quyết thực thi cho bằng được bất chấp trở ngại gay go để đi đến cùng hoạn đồ thiên lý, thì vấn đề được nêu lên cũng sẽ chìm vào hư vô, vào quá khứ.

      Hơn nữa, muốn thành hình một việc không phải một sớm một chiều. Biết bao việc mà hằng trăm năm sau mới có người nhận là đúng và đem ra hiến đời mình để phụng sự.

      Tạo thế nhân hòa đòi hỏi ở người hướng Ðạo, bực thế Thiên hành hóa nhiều sự kiên nhẫn để chiến thắng mọi tham vọng ngăn cách làm tổn thương đến chủ thuyết nhân hòa. Cũng nói trước đây: một người ý thức chưa là tất cả ý thức để xác định thành quả của vấn đề. Ðiều quan trọng là gợi lên sự đồng ý thức chung cho mọi người và nhứt trí cùng nhau khơi nguồn đào rạch cho dòng nước cứu khổ luân lưu bất tận.

      Không một điều kiện nào bắt buộc con người hiến dâng cho đường lối nhân hòa là thế nầy hay thế khác. Nhưng tất cả điều kiện ở con người là biểu tượng cho chủ thuyết nhân hòa. Những thứ ấy là ánh sáng, là khí Trời bao trùm những con người tha thiết. Ðược như vậy, tập thể mới thấy đó là đối tượng cần yếu, không lung lay, không biến dịch, luôn luôn là hữu dụng, là hữu ích, là cần thiết vượt thời gian và không gian.

      Sức tác động đầu tiên mạnh hay yếu sẽ đưa phóng vật đi xa hay gần. Chính vì thế, người biết yêu chuộng và nung nấu cái thế nhân hòa, đầu tiên phải cần chuẩn bị thật đầy đủ tinh thần và chí khí để làm động cơ thúc đẩy công cuộc ấy. Những nét sơn hư hao không họa thành bức tranh tuyệt mỹ, những chiếc cột gãy, những tấm tường mục nát xấu xa không thể dựng nên ngôi lâu đài vững chảy. Những bước chân đầu tiên có đầy cương quyết và chói lọi niềm tin thì chính đó mới tạo được sức mạnh luân lưu bất cưỡng.

Thi:

Một cuộc chuyển luân buổi cuối cùng,

Dễ đâu thoát được lưới Trời chung,

Khôn ngoan hãy sớm hòa nhau lại,

Ổn định Càn Khôn mặc vẫy vùng.

 

      Hãy sẵn sàng đi hỡi những con người giác ngộ. Hãy tự nguyện chuẩn bị hành trang tập trung vốn liếng. Con đường dài đã vạch ra trước mặt. Hãy lên đường, hãy thoát ra vùng cát bụi âm u phủ mờ những tham vọng tương tranh để nhìn lên bầu trời quang đảng. Mở rộng cửa lòng đón nhận ánh hiếu sinh soi rọi phá tan bức màn đen đặc đang ngấm ngầm gây nhiều vết thương tương tàn cốt nhục. Ðạt thế nhân hòa sẽ thành Ðạo.

Thi:

Niềm xưa chính khí vẫn cưu mang,

Tâm huyết nầy xin gởi mấy hàng,

Cho Ðạo, cho đời, cho đất nước,

Cho người tu niệm đón vinh quang.

Thi:

Khéo sớm đua chen giữa chợ đời,

Bán mua không hẳn được cao ngôi,

Quày chơn mau khéo Trời chinh xế,

Nước ngược rồi thuyền cũng chẳng xuôi.

Thi:

Trải mấy mươi năm mấy đoạn trường,

Bao nhiêu duyên phúc lẫn đau thương,

May ra chồi quế còn lưu lại,

Gìn giữ cho nên giống Ngọc Ðường.

 

            Chư hiền! Lão mong rằng món lễ vật tặng trên sẽ là một món ăn tinh thần cho chư hiền đệ, hiền muội.

----> NEXT

 

Thiên-Lý Bửu-Tòa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh