Thi:
NGÔI-HAI
GIÁO-CHỦ Ðạo Nam-Phương,
Nưng
bút mực đề những luống thương,
NGÔ
đồng lá rụng còn đơm trái,
MINH
nghĩa dựng đời mối phong cương,
CHIÊU
chiêu bóng nguyệt tà canh cánh,
Xét
nét ngân vàng phủ giá gương,
Mênh
mang lý Ðạo đời chưa rõ,
Cần-Thơ
chánh thị Tổ-Ðình chương.
Thi
bài:
Cùng môn sinh xét rành chơn lý,
Liệu mà lo định ý lời chơn,
Ngày nay hiệp tác qui huờn,
Thiên-Khai
Ðệ-Nhị nhịp đờn một dây.
Kỳ sau chót là kỳ hiệp nhứt,
Cứu cảnh đời thoát vực
tai nguy,
Ðệ huynh đã rõ tam kỳ?
Thiên-Khai
Huỳnh-Ðạo chung qui buổi nầy.
Kỳ mạt thế có Thầy cứu vớt,
Thọ ơn Trời son sắt một khuôn,
Cho Trời cứu cảnh tròn vuông,
Qua
cơn nước lửa trên đường diệt vong.
Biết hoàn vũ trong vòng mạt
hậu,
Biết đời cùng chịu đủ bi
quan,
Cùng nhau chung hiệp một thoàn,
Ra
tay chèo chống cho an cuộc đời.
Cảnh tan biến nhờ Trời cứu
độ,
Ðời nguy vong biết khổ mà chưa,
Còn trong lửa khói mây mưa,
Lo
cho hoàn vũ sớm trưa chịu sầu.
Ðời biết câu mưu cầu
đường Ðạo,
Mới gặp ngày huờn đáo Thượng-Nguơn,
Phải tu cho vẹn chớ sờn,
Kết
niềm liên ái tình thân cho tròn.
Ðạo rẻ chia thon von cảnh khổ,
Khắp cõi trần là tổ ấm
chung,
Xem nhau như thể đệ huynh,
Cũng
đồng một mối kết tình cho thân.
Lo tu tỉnh toàn dân như một,
Hối cải là điều tốt cho mình,
Tốt chung cho cả nhân sinh,
Tốt
chung vạn quốc mới thành cổ lưu.
Thì sẽ gặp phong điều võ thuận,
Trời mới ban cảnh tượng bình
an,
Trần ai thấy cảnh Thiên-Ðàng,
Khỏi
vòng câu thúc buộc ràng khổ thân.
Huynh đệ biết cõi trần nhiều
khổ,
Biết bao lần nghiêng đổ lầm
than,
Ước ao thấy cảnh Thiên-Ðàng,
Cơm
no áo ấm thanh nhàn bền lâu.
Thì gắng công Ðạo mầu tu sửa,
Mọi điều lành chớ thửa nản
lòng,
Noi đường cổ giáo gia phong,
Rèn
tâm sửa ý, trung dung đạo người.
Khuyên trong giới tuổi đời
xanh trẻ,
Tập tánh lành rạng vẻ phong lưu,
Nói năng giữ mực thanh từ,
Mọi
điều hành động thiên tư diệu hiền.
Trai giữ tánh lòng thiền ôn
hậu,
Gái nữ lưu tu bổ hạnh lành,
Giồi trau đức tính đoan trình,
Mới
là đáng bực liệt oanh nữ tài.
Vai Phụ Mẫu gái trai đông đủ,
Phải vẹn đường ký chú dạy
khuyên,
Mới là thấy đặng con hiền,
Ðừng
cho trẻ dại mối giềng buông lung.
Lành thì đặng thung dung cảnh
lạc,
Dữ thì đời tan tác đổ
nghiêng,
Cuộc đời ví tợ chiếc thuyền,
Vượt
vòng đại hải chinh nghiêng tại mình.
Hiệp chung sức đồng tình chèo
chống,
Thuyền sẽ mau lướt sóng cập
bờ,
Kẻ chèo người lại buông lơ,
Thuyền
kia sóng dập xa bờ lụy chung.
Lời Thầy khuyên nam hùng nữ
liệt,
Gắng liệu mà tu nết sửa tâm,
Việc đời vốn cuộc chung phần,
Mỗi
ai cũng có tinh thần gắng lo.
Ai ai cũng lần dò hối cải,
Việc ở đời trái phải màng
chi,
Hơn nhau cũng chẳng ích gì,
Thua
nhau thì cũng không ai cười đời.
Hơn một chút mà người thù
hận,
Chịu thua mà mình đặng vui cười,
Ðệ huynh hãy xét mấy lời,
Ðừng
toan tranh cạnh cho đời hung hăng.
Cuộc mưu sinh cũng hằng xâu xé,
Cũng tranh phần hiếp kẻ cô
đơn,
Mạnh thời chiếm đặng phần hơn,
Thương
thay kẻ yếu ngậm hờn cho qua.
Phải thương nhau lo mà giúp
đỡ,
Bớt cạnh tranh ăn ở lòng nhơn,
Tu là sửa tánh thiện chơn,
Bỏ
điều hung bạo, bỏ đường tà gian.
Các đường dữ giựt đàng
cướp trộm,
Thói lăng quằng, bịp bợm hại
người,
Tu hành chót lưỡi, đầu môi,
Trong
lòng nham hiểm giết người không gươm.
Kẻ xảo trá nên thường dối
giả,
Mãn kiếp người sau hóa thú
cầm,
Hại nhân, ích kỷ, loạn dâm,
Cũng
đồng tội phạm đọa trầm khổ thân.
Xét cho cạn cõi trần thấu đáo,
Kiếp sống thừa hung bạo mà
chi,
Cũng là thiện ác chung qui,
Vay
thời phải trả đường đi thế thường.
Giờ khắc qua lẹ dường tên
bắn,
Kiếp con người sống đặng bao
lâu?
Không tu thì cũng đáo đầu,
Bể
dâu biến cuộc khó âu mà tìm.
Kiếp con tầm phải đền nợ
chủ,
Sống ăn dâu thác dũ thành tơ,
Làm người xin chớ hững hờ,
Hồng
trần giả tạm đừng mơ lắm điều.
Chữ thiện ác xâu chiều như
bóng,
Soi lại mình thận trọng điều
nầy,
Làm người phải nghĩ phải
suy,
Ðường
tu cõi phúc hiềm gì vinh hoa!
Muốn làm giàu thì ta mất
đức,
Muốn làm quan thì thực vô nhân,
Muốn cho nhân đức được phần,
Thì
ta tu luyện Tiên Thần đoạt ngôi.
Lo làm giàu nhọc hơi mỏn sức,
Ðổ mồ hôi nước mắt suốt
đời,
Ðến ngày nhắm mắt xuôi tay,
Của
trần để lại xác thây không nhờ.
Hồn phải cam bơ vơ âm-cảnh,
Sao bằng Tu để tránh luân hồi,
Liên-đài nhẹ gót thảnh thơi,
Cảnh
nhàn tự tại đời đời muôn Thu.
Cõi bụi trần mây mù danh lợi,
Giục khiến người nhân ngỡi
chẳng gìn,
Hại nhau vì bả danh quyền,
Giết
nhau vì bạc, vì tiền, vì yêu!
Mạnh hiếp yếu chín chiều xót
dạ,
Dữ hại lành đời hóa bể
dâu,
Cuộc đời loạn lạc vì đâu?
Cũng
vì nhân thế tranh câu lợi quyền.
Ðời càng tiến triền miên chịu
khổ,
Càng lạc xa tông tổ mối giềng,
Ngày nay lập cuộc chỉnh nguyên,
Ðạo
Trời tựa bóng tu hiền mới nên.
Thượng-Ðế muốn lập nền an
trị,
Cứu đời tàn khỏi lụy tiêu
vong,
Mới khai mở cuộc đại đồng,
Dắt
dìu nhân loại khỏi vòng họa ương.
Muốn thiết lập Thiên-Ðường
tại thế,
Dựng đời tàn bốn bể chung
nhà,
Biết thờ một Ðấng Trời-Cha,
Mới
bình mối Ðạo dung hòa độ yên.
Người thuận nẻo chung thuyền
một mái,
Trời ban cho hà hải phúc hồng,
Cứu qua khốn khổ diệt vong,
Nay
Thầy nương bút đục trong giãi bày.
Mười hai phái
Cao-Ðài từ trước,
Nay là kỳ lũ lượt
qui nguyên,
Chiếu-Minh Thánh-Ðức Tổ-Ðình,
Long-Châu
Tòa-Thánh cũng xin một lời.
Cùng chư phái Tiên-Thiên cũng
hãy,
Chiếu lịnh Thầy đồng đải kết
liên,
Cho nền Ðại-Ðạo vững yên,
Cho
giòng Hồng-Lạc mối giềng dựng nên.
Sự thành bại hư hèn chốt lát,
Ðặng thì thành sa sút phải hư,
Cuộc đời dâu bể an cư,
Ðạo
nên thì đặng, Ðạo hư khó thành.
Cơn bão loạn con đành thống
khổ,
Thầy muốn cho thoát chỗ lầm
than,
Trời còn xót cảnh tai nàn,
Phật
còn chạnh dạ dạy dân tu hành.
Thiên-điển dứt mây lành nhẹ
bước,
Thầy phản hồi ban phước cho
con,
Gắng lo công quả đặng tròn,
Dày
công giúp thế vàng son đậm màu.
Ngâm:
Tiên-Thiên quay gót phản hồi,
Long
thăng hổ giáng luyện dồi Tiên-Thiên.