B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO II
Nam-Thành
Thánh-Thất
Ngọ
thời, 15-7 Kỷ-Dậu (27-8-1969) * Lễ Trung-Nguơn
Pháp
Đàn: Huệ-Chiếu-Quang * Đồng Tử:
Huệ-Linh-Thông
____________
Thi:
VĂN(g)
vẳng không gian tiếng nhạc trời,
THÙ
vương nơi dạ chịu vơi-vơi,
BỒ
đoàn chực rước người thanh bạch,
TÁT
dụng tâm linh hiệp ư Trời.
Giải
tỏa âm-u cho thế-hệ,
Nạn
trần tiêu diệt để thay đời,
Chúng
c̣n mất đó là tro bụi,
Sanh
trưởng hưởng nhờ luật định
Trời.
A-Di-Đà Phật! Bần-Đạo vâng
lịnh Diêu-Cung hạ trần tả quyển B̀NH-MINH
ĐỆ-NHỊ.
Vậy chư môn đồ tịnh tâm an
tọa nghe Bần-Đạo đề tả.
Bài:
Nhắc tích trước lưu tồn vạn
đại,
Luật c̣n ghi cho tới Hạ-Nguơn,
Nh́n xem thế sự tuần huờn,
Chuyển
xây máy Tạo phục huờn Thượng-Nguơn.
Bao ngàn năm trong cơn hạ thế,
Xác phàm nhơn gần kế chúng sanh,
Truyền ban Đạo-đức tu hành,
Huyền
linh ban xuống điển lành khắp nơi.
V́ tiến hóa luật Trời đi tới,
Biết tranh đua đường lối
sống thôi,
Không cần đổ giọt mồ hôi,
Chỉ
dùng sức mạnh, mạnh rồi yếu thua.
Giành giựt nhau nô đùa tại thế,
Muốn độ người dụng kế
ở ta,
Trước vào ở ẩn rừng già,
Lập
thành cổ-tự đặng ta độ người.
Kẻ tu tập vui cười hỉ dạ,
Vào thế gian tranh bá xưng hùng,
Giết người đoạt của hành hung,
Miễn
ta được hưởng thung dung toại ḷng.
Măi như thế đời không sửa đặng,
V́ tập quán ngó thẳng theo đường,
Ta là BỒ-TÁT THÙ-VƯƠNG,
Tá
h́nh xuống thế t́m đường độ nhơn.
Ta gần gũi lời hơn tiếng thiệt,
Chẳng làm sao cho biết nghe lời,
Ta truyền một việc vui chơi,
Vi
chơn tá giả ta thời bày qua.
Dùng vật thực đặt ra nhiều
thứ,
Nào thịt rừng ăn thử xem sao?
Cua tôm cá có khác nào,
Chế
ra cho chúng sanh nào chẳng ưng.
Ăn no dạ ḷng ưng dạ toại,
Được như vầy ta lại khỏe
thân,
ở đây vui vẻ cho gần,
Thức
ăn như thế lần lần quen nhau.
Ngày đoàn lũ trước sau gộp núi,
Khi sang Đông, khi đuổi sang Tây,
T́m mau những trái chín nầy,
Đem
về phó hội đắp xây tinh thần.
Khi quen dạ Ta lần khai giáo,
Luận cùng nhau mối Đạo trường
sanh,
Sống trong vào chỗ nhàn thanh,
Nhưng
c̣n phải chịu luật hành ốm đau.
C̣n phải khổ biết sao tránh đặng,
Cần lo âu sớm chẳng để gần,
Lời nầy truyền tụng lần lần,
Bao
người nhận thức nên cần phải tuân.
Ta nhận thức vui mừng phân lại,
Các ngươi đừng biến cải
lời Ta,
Tức th́ vượt khỏi giái-ba,
Về
nơi Tiên cảnh là nhà xưa kia.
Đoàn lũ người ánh tia chớp nhoáng,
Chúng tôi là căn bản tội nhơn,
Không trai-giới chỉ tranh hơn,
Làm
sao thoát khỏi tuần-huờn luật ni?
Đây là lời thị phi bịa đặt,
Để gạt ta dẫn dắt đường
mê,
Ḷng tự do, chí nào xê,
Đoàn
người như một quyết thề ra đi.
Văn Bồ-Tát Ta th́ đă rơ,
Này các ngươi Ta ngơ lời đây,
Từ lâu ăn ở chỗ nầy,
Nuôi
thân vật thực như vầy là chi?
Đó là luật Từ-Bi Phật-Tổ,
Truyền tá chơn để độ các ngươi,
Thịt cá toàn thể hưởng mùi,
Đó
là giả tạo các ngươi thường dùng.
Nghe lời nói vô cùng vô lư,
Cả đoàn người đều phỉ
lời Ta,
Truyền rằng: nếu chẳng tin mà,
Các
ngươi dùng lại mới là biết sau.
Cả đoàn người ăn vào mới
biết,
Nh́n ra th́ mới thiệt không sai,
Ḷng phàm mắt thịt nào hay,
Những
đồ vật thực toàn chay đó mà!
Các ngươi muốn cùng Ta thọ giáo,
Th́ nghe Ta, Ta bảo vâng lời,
Tuy là cướp của giết người,
Sau
lành, trước dữ, đó là lành đa.
Tuy trước lành sau ra sanh dữ,
Ấy làm sao lành, thử đó hiền,
Luật Trời thưởng phạt nhăn
tiền,
Tri
quá tắc cải kỳ duyên Đạo Trời.
Tuy mắc tội, biết thời hối
ngộ,
Bởi ḷng Trời tế độ chúng sinh,
Ai thế gian khỏi tội t́nh?
Ai
là Tiên Phật xác h́nh c̣n đây?
Nên cải ác như vầy hưởng
trọn,
Để tùng lương qui gọn chánh chơn,
Giữ ḷng thiết thạch keo sơn,
Nhứt
tâm cải tạo, phục huờn vị căn.
Đắc Thập-Bát bản năng chánh
vị,
Nhứt bất sanh tâm ư huờn không,
Huyền linh phản bổn chí công,
Đạt
thành La-Hán giao thông non thần.
Nhắc tích trước lưu trần môn đệ,
Để làm gương cho thế soi chung,
Lịnh Trời nếu chẳng thính tùng,
Dù
cho Đại-Giác khó cùng về ngôi!
Người đắc Đạo cũng đời
như thế,
Chỉ giác mê quan hệ cho đời,
Giác là trở lại cơi Trời,
Mê
là sanh-chúng chịu thời trầm luân.
Vâng sắc tả B́nh-Minh Đệ Nhị,
Tả Bửu-Kinh chung thỉ trọn đề,
Nêu ra v́ lịnh sắc phê,
Góp
phần công quả bút đề lưu danh.
Nên ghi nhận ḷng thành cố tránh,
Khỏi sa vào nghiệt-cảnh-đài môn,
Trưng ra tội phước bảo tồn,
Tu
sao vượt khỏi hồi môn ngục h́nh.
Kỳ Đại-Xá thinh thinh yếu lư,
Triêu văn Đạo tử hỉ lạc chi,
VĂN-THÙ BỒ-TÁT vô vi,
Truyền
ra một đoạn lưu th́ Bửu-Kinh.
Thi:
Tiếng
kệ đua nhau để giải phiền,
Câu
kinh tụng niệm sửa đời nghiêng,
Công-tŕnh,
công-quả tùy nhơn phẩm,
Công-đức,
công-phu vũ-trụ giềng.
Lấy
áo che thân thay giáp sắt,
Dùng
gươm trí-tuệ diệt ḷng phiền,
Thanh
tân một tấm gương lưu lại,
Dẫn
dắt cho người nối bước liên.
Bần-Đạo ban ân, giă từ, điển
hồi Tiên cảnh.
Thăng...
|