Tên
Phí Vô Cực của nước Sở trước đây đã từng hại quan Lệnh Doãn Đấu Thành Nhiên, gia
đình Thái Tử Kiến, gia đình Ngũ Xa (cha của Ngũ Tử Tư). Giờ hắn muốn hại đến gia
đình Bá Khước Uyển. Bá Khước Uyển nổi tiếng là người hiền của nước Sở. Phí Vô
Cực đâm ra cay ghét. Hắn lập mưu cùng Yên Tương Sư vu khống cho Bá Khước Uyển
lập mưu giết quan Lệnh Doãn Nang Ngõa.
Nang Ngõa là người không có trí, nghe vậy cho người tới nhà họ Bá tra xét,
quả thấy có đồ giáp binh của của Bá Khước Uyển đang bày biện bên trong, còn bên
ngoài đang bày tiệc linh đình mời Nang Ngõa đến dự theo lời dặn của Phí Vô Cực.
Người khám về báo lại. Nang Ngõa nổi giận tức tốc kéo binh đến vây nhà Bá Khước
Uyển. Khước Uyển biết mình lầm kế độc của Phí Vô Cực, nên tự sát. Nang Ngõa lệnh
cho dân chúng phóng lửa đốt nhà Bá Khước Uyển. Dân chúng không ai chịu phóng
lửa. Lão hăm giết. Người ta đành
bóp bụng ném lửa vào đốt nhà. Người nhà Bá Khước Uyển chạy ra, lão giết sạch.
Phí Vô Cực lấy làm hả hê. Một đêm
lão nghe có tiếng hát đây đó:
"Tội cho Bá Khước, trung mà
bị hàm oan,
Thân đã uổng mà xương cũng tan.
Lệnh Doãn Nang Ngõa trơ như gỗ,
Trời có linh báo ứng liền liền ... "
Nang Ngõa sinh nghi mới dẫn lính đi dò xét thì thấy nhà nào cũng có hương
khói thờ cúng Bá Khước Uyển. Nang Ngõa phân vân mới hỏi các quan có uy tín như
Công tử Thân Thẩm Doãn Thú ... Họ đều nói: "Bá Khước Uyển chết oan. Người trong
nước ai cũng oán Phí Vô Cực và Yên Tương Sư". Nang Ngõa sợ hãi nói:
- Thật là lỗi lớn của tôi. Xin Thẩm Tư Mã giúp tôi một tay trừ hai thằng
giặc đó.
Thẩm Doãn Thú nhận lời. Doãn Thú sai người tuyên cáo với dân chúng rằng:
Bá Khước Uyển bị thác oan do Phí Vô Cực và Yên Tương Sư.
Dân chúng hưởng ứng rầm rộ, cầm vũ khí vây nhà Phí Vô Cực và Yên Tương Sư,
bắt hai tên đó ra chém bêu đầu. Dân chúng tự động phóng hỏa đốt nhà Phí Vô Cực
và Yên Tương Sư, giết hết tộc đảng của chúng. Ai nấy đều hả lòng.
Lời
bàn:
Một
người, lắm khi có sở thích lâu dài biến thành một thứ bệnh tật. Có vô số bệnh
tật lạ lùng.
Tên xiểm thần Phí Vô Cực có lẽ mang chứng bệnh "hại người hiền". Trong
vòng hai mươi năm ở Sở, hắn hại không biết bao nhiêu là người hiền, dù các nhân
vật đó đang cách xa hắn cả ngàn dặm (như cha con Ngũ Xa), họ không hề gây ân oán
gì với hắn. Nếu hắn không mắc chứng quái bệnh đó thì không có lý do gì giải
thích. Đành rằng, có những nhân vật gọi là "nịnh thần", hắn muốn hại ai khi nhắm
rằng người ấy làm hại đến quyền lợi, uy tín hoặc hoặc sinh mạng hắn. Tên Phí Vô
Cực trước đây từng hại Đấu Thành Thiên, Ngũ Xa, rồi đến hai con Ngũ Xa, Thái tử
Kiến ... Lâu dần đâm ra nghiện "hại người".
Bá Khước Uyển hay Dương Lập Trung không hề động chạm gì đến hắn, hắn cũng
giết hại được, người ta thấy hắn như thấy thần chết, hay một con rắn độc, nên họ
hợp sức trừ mối hại đó đi!
Đến cuối đời Chiến Quốc, nước Sở còn có những tên như Ngận Thượng, công tử
Lan, Hùng Phụ Sồ cũng cùng một chứng bệnh như vậy. Những tên đó không bao giờ có
được một cái chết như người bình thường. Bọn chúng đầy nhan nhãn ở mọi triều
đại. Nói chung những người có tâm địa độc ác, có máu hại người, thường họ tự tạo
cho mình cái nguyên nhân dẫn đến sự chết thảm.
Ngày nay loài người tiến bộ, pháp luật nghiêm minh, những việc phi nhân ấy
thấy đã giảm đi nhiều lắm