Nhân
quả báo ứng
PHAN
QUẢ
Đời nhà Đường, đất Kinh Sư,
có ông Phan Quả, tuổi vừa hai mươi,
nhậm chức Tiểu-lại ở Đô-Thủy,
huyện Phú-B́nh.
Khi về nhà cùng với vài gă thiếu niên,
đi dạo chơi ngoài đồng trống,
thấy một con dê ăn cỏ. Quả cùng hai gă
thiếu niên bắt đem về. Vừa về
mới nửa đường con dê kêu lớn quá,
Quả sợ chủ dê nghe được th́ khó,
liền móc lưỡi dê, đem dê về nhà làm
thịt ăn.
Qua năm sau, lưỡi ông Quả lần
lần teo thụt vào, không nói năng được,
bèn dâng đơn xin thôi chức quan. Quan huyện
Trịnh-Du-Khánh nghi ông nói dối, bảo ông hả
miệng ra coi, quả nhiên thấy lưỡi
chỉ c̣n như hột đậu. Quan Huyện
hỏi tại sao như thế? Quả lấy bút
giấy trả lời những việc của ḿnh
đă làm. Quan Huyện bảo rằng: “Ông muốn
khỏi, phải tả kinh Pháp-Hoa để cầu
siêu cho vong hồn con dê ấy”.
Phan Quả y theo lời quan Huyện phát tâm
tả kinh và thọ tŕ trai giới không hề
biếng trễ. Năm sau, lưỡi ông Quả
lần lần dài ra y như cũ. Khi lành bịnh
liền đến quan Huyện dâng đơn
trần tố, quan Huyện bổ cho làm chức Lư-Chánh.
(Rút
trong bộ Pháp-Hoa Tŕ-Nghiệm) |