PHÁ
CHẤP
Có một vị thiền-sư tu hành rất
tinh tấn, ban đêm chẳng ngủ và thường
ngồi thiền măi không nằm. Nhưng đă lâu năm
dụng công, sư vẫn chưa chứng ngộ.
Một hôm, có chú sa-di chẳng biết từ đâu
đến xin nhập chúng. Sau khi được thâu nhận, vị
nầy thường biếng trễ thậm chí
nhiều phen tiếng chuông công phu khuya nổi lên,
vẫn nằm lỳ măi không ngồi dậy.
Thiền-sư biết được, gọi đến
quở rằng: “Sao đă vào chùa tu mà c̣n lười
biếng cứ nằm măi như thế? Chú không nghe
trong luật dạy: nghe chuông mà vẫn nằm không
ngồi dậy, tương lai sẽ đọa làm
thân rắn hay sao?”
Sa-di đáp: “Thầy bảo tôi thường
nằm sẽ thành con rắn; c̣n thầy chấp
cứ ngồi măi cũng thành con cóc, chớ có
chứng ngộ được chi?”
Sa-di nói xong liền ẩn mất, nhưng vị
thiền-sư đă tỏ ngộ. Th́ ra sa-di nầy
là một bậc đắc đạo, hiện thân
đến khai hóa cho thiền-sư. |