Khi Mamiya (về sau
trở thành một giảng sư đại tài)
đến một thiền sư để được
chỉ giáo, liền được cho một công án
về tiếng vỗ của một bàn tay.
Mamiya chú tâm quán chíếu
đến đề thoại đầu này.
Vị thiền sư
bảo với ngài: "Ngươi vẫn chưa
cố gắng lắm. Ngươi vẫn c̣n quá vướng
mắc đến thức ăn, tài, vật và cái
tiếng động đó. Tốt hơn nếu ngươi
chết đi th́ mới giải quyết được
vấn nạn."
Lần sau Mamiya đến
bái kiến thầy th́ lại được hỏi
đă được ǵ để chỉ tiếng
động của một bàn tay. Tức th́ Mamiya ngă
lăn ra như thể đă chết rồi.
Thiền sư quan sát
và hỏi: "Thôi được, ngươi đă
chết. Thế nhưng cái tiếng động th́
thế nào?"
Mamiya ngước nh́n
lên trả lời: "Con chưa giải nó
được."
Thiền sư
bảo: "Người chết rồi sao c̣n nói
được! Ngươi hăy cút ngay!"
(Trích trong "Một
trăm lẻ một câu chuyện Thiền", Trần Trúc Lâm
dịch)