(Kỷ niệm mùa Lễ Tạ Ơn 2005)
Vườn “Tao Đàn” thơ văn tao nhã,
Vườn “Bửu Tòa” cành lá sum sê,
Thu đi, Đông lại trở về,
Tuyết sương có lạnh, không hề héo
hon.
* * *
Trải qua nhiều đoạn thon von,
“Bửu Tòa” vẫn đứng, cây son trên
ngàn.
Đệ, huynh, đạo hữu lòng vàng,
Thấy điều bất nghĩa, sẵn sàng cứu
nguy.
Ai đem giông bão đến chi?
Cho chùa ngã sập, sư, ni kinh hồn!
Đánh thôi tới tấp dập dồn...
Cho chùa biết mặt, người ôm lo sầu!
Đạo tâm tụng niệm làm đầu,
Cầu Trời cứu nạn được hầu tai qua...
Chùa nghèo tọa lạc thôn xa,
Thị thành lẫn tránh mong mà được
yên.
“Bửu Tòa” may mắn hữu duyên,
Người người thương mến vẹn nguyên
danh chùa.
Qua cơn gió tạt, mưa đùa...
Thánh ơn Thượng Đế đón đưa qua
cầu...
“Bửu Tòa Thiên Lý” nhiệm mầu,
Tâm không minh chánh chớ hầu vượt
qua.
Cảm ơn huynh tỷ gần xa,
Cùng là đệ muội một nhà Cha chung.
Giúp nhau những lúc bão bùng,
Trong cơn nước lửa chập chùng nguy
nan.
Đệ, huynh, tỷ, muội lòng vàng,
Không màng lao nhọc sẵn sàng đứng
lên.
Vai mang chữ Đạo một bên,
Một bên chữ Dũng đứng trên
hàng đầu.
Đạo tâm cảm mến cúi đầu,
Phục người nghĩa cử ân sâu thâm dày.
Đạo tâm có những lời này,
Gọi là “ân tạ” nghĩa đầy đệ huynh.
Nguyện cầu sớm đến thanh bình,
Đạo đời chung sống, người gìn nghĩa
nhân.
ĐẠO HỮU VÔ DANH