Trở lại trang chánh của Website Thiên Lư Bửu Ṭa

 

CƠI MÙ SƯƠNG (phần 3)

Truyện nhiều kỳ của NGUYÊN NHUNG

Đêm đă khuya, ngàn sao như những viên ngọc châu nhấp nháy trên nền trời mênh mông bát ngát, một nửa vầng trăng rơi xuống mặt hồ, phơ phất những cành liễu mềm rủ bóng, như mái tóc đen mun của người đàn bà thả từng lọn mềm óng ả xuống mặt nước. Thỉnh thoảng một cơn gió lan lan làm gờn gợn mặt hồ, ánh trăng như rạn vỡ ra từng mảnh lung linh dưới đáy nước. Cảnh vật càng thêm huyền hoặc với cái mờ tỏ của một đêm chưa đi và một ngày chưa tới.

Hai cái bóng cùng lướt đi, về phía có tiếng khóc nỉ non nằm trong góc của nghĩa trang, sau những lùm cây thấp. Giữa đêm khuya thanh vắng, lẫn trong tiếng côn trùng ri ri trong bụi cỏ, tiếng khóc nghe càng tức tưởi, thê lương đến năo nuột. Hai người phụ nữ, cứ gọi như thế dù giờ đây giới tính trong thân xác của họ đă hoàn toàn nằm lại trong hai nấm mộ tối, và linh hồn chỉ c̣n mang theo được trong tư tưởng của họ những danh xưng được đặt để của thế giới loài người : Ngài, Đức, Ông, Bà, Chú, Bác, Cô, D́, Anh, Chị v. v ....

Chết hết rồi, những đại danh từ đứng trước cái tên của con người chết ngay từ lúc người ta nằm xuống, hay cái ấy hoàn toàn chỉ c̣n nơi người sống, khi họ cần xưng tụng, tán dương nhau. Ở đây tất cả đều bằng nhau, dẫu những nấm mồ được xây dựng hoành tráng hay đơn giản, trên những tấm bia khắc đầy tiểu sử của một người, hay chỉ vài hàng chữ ngắn ngủi th́ giá trị của kẻ nằm sâu dưới kia chẳng ai hơn ai. Họ lướt đi qua nhiều dăy mồ mả trong khu nghĩa trang, có chỗ ŕ rào như đang cầu nguyện, có nơi lạnh lẽo im ĺm chỉ v́ hồn đă bay về một nơi phải tới, c̣n lại cái xác đang tan rữa dưới đáy mộ sâu. Lướt đi trên những lá cỏ ướt đẫm sương, lần theo tiếng khóc của người con gái tự hủy hoại cuộc đời và đem theo trong ḷng một khối t́nh đau khổ v́ bị bỏ rơi, người đàn bà đẩy nàng về phía trước, khiến hồn ma của người con gái đang run rẩy khóc, bỗng nín bặt v́ sợ hăi. Tuy thế, trong đêm khuya một giọng nói nghẹn ngào yếu ớt vang lên thật tội nghiệp:

“Mẹ ơi! Con sợ quá, sao chỉ có ḿnh con ở đây hở mẹ?”

À, th́ ra cô ta gọi bà mẹ như thói quen của những người con chợt nhớ đến mẹ ḿnh khi bơ vơ trong ḍng đời đau khổ. Buồn thật, chắc hẳn giờ đây linh hồn cô đang hoảng loạn, sợ hăi, khác hẳn với sự quyết liệt của cô khi dùng những viên thuốc độc để kết liễu đời ḿnh. Sự đau khổ đến cùng quẫn khiến lúc ấy cô không c̣n lư trí để phân biệt được hậu quả của sự hủy hoại ấy ra sao, không nghĩ đến nỗi đau khổ v́ mất con của cha mẹ, không nghĩ đến hạnh phúc gia đ́nh mà cô đang có, mà chỉ tuyệt vọng v́ sự bỏ rơi của người t́nh đểu cáng, lừa lọc đẩy trái tim ngây thơ của cô xuống vực thẳm.

Nghe tiếng nói than van gọi mẹ của cô gái, nàng vô cùng thương cảm, dịu dàng lên tiếng:

“Đừng sợ, chúng tôi không làm hại ǵ đến em đâu, chúng ta đến với nhau bằng t́nh yêu thương chia xẻ thôi. Ai bảo rằng chỉ có loài người ở cơi bên kia mới chia xẻ được với nhau, nếu như có một tấm ḷng th́ ở đâu ḿnh cũng vẫn thương yêu nhau được.”
Vô t́nh nàng đă lập lại những lời nói thâm t́nh của người đàn ông tử tế đă dạy cho nàng trong thời gian nàng vừa ĺa xa cơi đời mộng ảo, tác động của yêu thương hay hận thù chính là tư tưởng, nếu như ngày ấy nàng không gặp được ông ta, chưa chắc nàng đă học được bài học của sự giải thoát và ḷng yêu thương để chia xẻ với cô gái bất hạnh này.

Cô gái vẫn khóc, khi đang đau khổ v́ cô đơn, lại có người tử tế yêu thương khuyên giải, càng làm cô cảm động và khóc nức, giọt nước mắt của đau khổ giờ đây đă trở thành giọt nước mắt của t́nh yêu thương, phát xuất từ tâm con người cả thôi. Người đàn bà đi sau nàng lên tiếng, bà ta vốn là người trực tính, ăn nói "thẳng như ruột ngựa" khiến cô gái ngỡ ngàng, và nàng th́ hơi bất ngờ khó chịu:

“Úi giời! Bây giờ mới nhớ đến mẹ th́ đă muộn rồi, sao dại dột thế hở cháu? Ḿnh chết uổng mạng ḿnh, lại c̣n mang tội với trời nữa, tiếc nuối ǵ một thằng “ma cà bông” cho linh hồn càng đau đớn thêm ra. Tuổi trẻ ngông cuồng, nông cạn , thật khổ thay cái phận đàn bà, hễ khi yêu là yêu hết trái tim, nên v́ thế mà chết ngu chết dại. Cái bọn đàn ông là vua tham lam, hễ được yêu là vơ ngay lấy tuưt suỵt, đâu có cần biết hậu quả tốt, xấu ra làm sao.”

Đến đây th́ nàng phải “suỵt” nhẹ cho bà ấy đừng nói nữa, v́ cứ theo lối nói chuyện phang ngang bổ củi, chửi đời vung vít như thế th́ chỉ làm cho linh hồn cô gái bị thương tổn hơn thôi. May quá bà ta biết ngừng lại, như cũng hiểu ḿnh đă quá lời với một đứa trẻ con chưa hiểu đời bao nhiêu. Nàng nhẹ nhàng nói với bà bạn:

“Không phải thế, tôi không đồng ư với những điều bà vừa nói đâu. Thế giới loài người giống như cái mâm để xàng gạo, sau khi xàng sảy th́ lúc ấy mới chọn được gạo ra gạo, lúa ra lúa và sỏi đá ra sỏi đá, không phải tất cả những người đàn ông đều như thế!”

Lúc nói như vậy, nàng đang nhớ đến ông bạn tri kỷ của ḿnh đă đi trước về một nơi nào đó mà nàng chưa biết, c̣n cô gái khóc nức nở:

“Trời ơi! Tôi đau khổ quá, tôi cứ tưởng chết là hết, là giải thoát cho tôi những đau khổ cuộc đời, chứ có ngờ đâu tôi đă làm khổ cha mẹ tôi, đă bỏ lại anh chị em để ra đi một ḿnh tức tưởi như thế này. Tôi biết tôi sai rồi, nhưng làm sao quay về được với gia đ́nh của tôi, để sống với cha mẹ, anh em thân yêu của tôi, tôi c̣n phải trả lời trước Thượng Đế hành động nông nổi của ḿnh, nhưng tại ai, chẳng lẽ chỉ ḿnh tôi chịu cái khổ này . . .”

Cô ta lại khóc, tiếng khóc thê thiết khiến cả hai linh hồn đàn bà cũng mủi ḷng đến rơi lệ. Đúng rồi, chết chưa phải là hết, dù biết chết chỉ là sự chuyển tiếp qua một cuộc đời khác, nhưng ảnh hưởng tinh thần th́ lại chặt chẽ với nhau như chim liền cánh, như cây liền cành, giải thoát được hay không để đi về một nơi b́nh yên không phải dễ, v́ con người phải hưởng hoặc trả những ǵ ḿnh làm khi c̣n sống. Linh hồn cô gái tới bây giờ đă mù mờ cảm nhận được con đường cô sắp đi, và nỗi ám ảnh v́ điều sai trái cô làm sẽ không dễ dàng buông tha để cô về được nơi b́nh yên như ḷng cô mong mỏi. Nàng dịu dàng nói với cô:

“Em ơi! Mọi chuyện đă qua rồi, có hối hận th́ cũng không c̣n cơ hội để làm lại được, người ta chỉ có thể làm được điều thiện hay điều ác khi c̣n là người thôi. Tôi không dám nói với em rằng em sẽ phải đi qua những ngả đường vô cùng cam go để học lại bài học làm người, để chuộc lại lỗi lầm của em đối với thượng đế, đấng đă ban cho em có được một linh hồn trong một xác thân để hiện diện trên trần thế. Em đă không biết xử dụng cuộc đời ḿnh để làm những điều tốt đẹp khi có điều kiện tốt, lại hủy hoại đời ḿnh như bẻ một bông hoa đẹp mà chà đạp dưới chân, nhưng chắc chắn là khi nh́n rơ được điều ḿnh làm, mà hồn quyết tâm tu tỉnh để sám hối, Thượng Đế sẽ sẵn sàng tha thứ cho em phần nào điều sai trái ấy.”

Cô gái như bám được cái phao trên ḍng nước xoáy, nên gật đầu nghẹn ngào nói với hai người phụ nữ lạ:

“Cháu cảm ơn cô, đă chỉ cho cháu con đường phải đi, dù thế nào đi nữa th́ cháu cũng phải trả giá cho việc ḿnh làm, sự đau khổ giờ đây chính là địa ngục mà cháu phải chịu, chứ chưa chắc phải nóng như vạc dầu, sôi như lửa bỏng mới là địa ngục. Ôi cháu ngu dại vô cùng, trong khi ḿnh ra đi có một ḿnh, mang theo nỗi đau khổ về cơi chết, đă làm cho cha mẹ, anh em cháu ở lại trần gian c̣n đau khổ gấp mười những điều cháu phải chịu. Mà anh ta th́ ....”

Người đàn bà nghe kể đến đây th́ cười sặc lên khiến cô bé ngỡ ngàng:

“Lại nhắc cái thằng khốn ấy, rơ là khốn khổ. Này, sao không thương cho cảnh bà mẹ giờ này vẫn không ngủ được, khắc khoải khóc thầm trong đêm khuya v́ thương nhớ con ḿnh, ông bố th́ gầy rộc đi v́ đau khổ. C̣n thế này nữa, cái miệng đời mới kinh khiếp, họ chẳng tử tế ǵ mà không lào xào bàn ngang tán dọc nỗi đau khổ của người khác, đă mấy ai thông cảm được niềm đau của thế nhân. Cái thằng ấy th́ tôi bảo đảm, nó cũng phải liên đới chịu trách nhiệm với cô em đây trước mặt Thượng Đế, chính nó mới là nguyên nhân gây ra sự đau khổ, sau này nó sẽ không yên ổn mà sống phởn phơ với vợ đẹp con khôn được đâu.”

Nàng giựt ḿnh, thật khổ cho cái miệng bô lô ba la của linh hồn người phụ nữ kia, khi c̣n sống bà đă từng là nạn nhân của một người chồng ích kỷ, xem bà như công cụ để thỏa măn xác thịt và trở thành một người nô lệ để phục vụ cho một đám người cũng ích kỷ, tàn nhẫn như ông ta. Từ khi gặp nàng, qua trao đổi bà ta cũng đă thấu triệt được chút nào phương cách để tự giải thoát nỗi căm hận của linh hồn, nhưng thực ra bản chất con người không phải là thần thánh, v́ nếu rũ ra được ngay th́ chắc nhà thờ, chùa chiền sẽ vắng bóng người đến cầu nguyện. Thế nên, muốn hiểu được con đường dẫn tới chân lư không phải một sáng một chiều mà “ngộ” được. Giờ đây, mỗi cái đau khổ của từng linh hồn khác hẳn nhau, cái buồn dịu dàng mênh mang của nàng khác hẳn cái đau khổ của người đàn bà bị bạc đăi, và cô gái bị phụ t́nh, dù rằng nàng đang cố cởi cho họ phần nào nỗi đau khổ, như dập bớt nhóm than hồng trong ḷ lửa bốc lên những nỗi buồn chất ngất. Đôi vai cô gái vẫn run rẩy theo tiếng khóc, h́nh như cô chưa thể nguôi được niềm hối hận cùng thương nhớ h́nh ảnh những người thân yêu trong quá khứ:

“Trời ơi! Giờ này anh ở đâu anh ơi! Chỉ c̣n em một ḿnh một bóng nơi đây, không biết c̣n ai nhớ đến em không?”

À, th́ ra cô lại nhớ đến cái anh chàng bội bạc kia, khi kết thúc một cuộc t́nh để dẫn đưa đến cái chết thảm khốc cho cô gái nhẹ dạ, biết đâu lại là cách giải quyết hay nhất để anh ta không c̣n vướng víu nợ nần với cô gái. H́nh như điều ấy làm người đàn bà bực ḿnh, bà ta xán đến gần, đặt tay lên bờ vai ẻo lả của cô rồi hỏi:

“Này, cô lại nhớ đến cái thằng "ba que xỏ lá" ấy hở? Thế th́ đi với tớ, tớ sẽ chứng minh cho thấy rằng th́ là “không có mợ th́ chợ vẫn đông”, hay là không có em th́ đời anh vẫn thế!”

Bà ta kéo tuột cô gái đi đến nỗi nàng không kịp ngăn cản, hai cái hồn ma gần như bay lướt đi nhanh hơn tốc độ của âm thanh và ánh sáng. Đúng ra th́ họ không cần phải có phép khinh công mới đến được nơi họ đến, v́ ở cơi này thời gian cũng ngừng lại từ khi họ bước sang cơi chết. Không c̣n hôm qua và hôm nay, không c̣n quá khứ hay hiện tại, chỉ c̣n khối tư tưởng và hành động, việc làm của họ ở kiếp người mang đi mà thôi. Ngồi lại một ḿnh nàng cứ băn khoăn tự hỏi, con người sẽ tự giải cứu linh hồn ḿnh cách nào đây khi đă vượt qua cánh cửa miền vĩnh cửu. Chưa nghĩ được câu trả lời th́ đă thấy hai cái bóng dắt nhau về. Nàng vội hỏi:

“Thế nào, hai người dắt nhau đi đâu mà nhanh như ma đuổi thế?”

Người đàn bà bật cười:

“Ḿnh là ma rồi th́ c̣n ma nào đuổi kịp ḿnh. Tại tôi bực ḿnh cái con ngốc này nên nhất định cho nó nh́n ra sự thật, kẻo nó cứ lải nhải hoài là bây giờ chỉ c̣n một ḿnh một bóng. Làm cóc ǵ có h́nh mà có bóng, hễ mặt trời lên là tan biến cả, vốn là sương là khói th́ lại trở về với khói sương, ảo ảnh chỉ là ảo ảnh. Tôi vừa đi với nó về nhà cho nó biết cái khổ của mẹ nó như thế nào, và cái thằng mà nó tưởng yêu nó đến đời đời kiếp kiếp kia như thế nào đấy thôi. . .”

Linh hồn cô gái có vẻ ngượng nghịu v́ lối ăn nói bạt mạng của bà kia, v́ thế nàng lại phải lên tiếng để cứu văn t́nh thế:

“Thôi, chẳng có ǵ phải ngạc nhiên, v́ giờ đây chúng ta ai cũng hiểu khi nằm xuống, chúng ta đă phải tự tách rời với thế giới bên kia. Họ c̣n thân xác th́ mọi sinh hoạt của họ vẫn phải đi theo nhu cầu vật chất, cho nên ḿnh muốn trở lại để ḥa nhập với cơi đời cũng không được, chỉ lạc lơng hơn thôi. Chi bằng chấp nhận con đường chúng ta sắp đi, v́ chết chỉ có nghĩa là thay đổi một chiếc áo mới, một cuộc đời mới, hành trang tinh thần mới quyết định nơi ḿnh đến thôi mà.”

Không hiểu sao giờ này mỗi lời nàng nói ra, đều giống như lập lại bài học của người đàn ông tử tế nàng gặp đầu tiên, kể từ hôm ấy đến nay chẳng biết bao lâu rồi, v́ ở đây thời gian không c̣n hiện diện, h́nh như chỉ có ánh sáng và bóng tối. Nàng thầm tri ơn người bạn tri kỷ chỉ gặp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của cơi mù sương, h́nh như ông đă mở ra cho nàng hiểu chân lư của sự sống chết, của giả và thực để thích nghi nhanh chóng với sự thay đổi một cách dễ chịu. Rất dịu dàng, nàng tiếp:

“Thế cảm tưởng của em ra sao khi trở về với thế giới ḿnh đă bỏ đi?”

Cô gái cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, tuy nỗi buồn h́nh như giờ đây lắng đọng hơn trước:

“Thưa cô, cháu hiểu rồi, cháu đă làm khổ cha mẹ cháu, giờ này mà mẹ cháu vẫn không ngủ, vẫn ngồi khóc sụt sùi và đang cầu nguyện cho cháu. Ở đấy trời mưa cô ạ, tuy cháu th́ không cảm thấy ướt át lạnh lẽo, nhưng trong căn nhà của cháu, nh́n mẹ cháu đang run rẩy ngồi cầu nguyện cho cháu, cháu cảm được cái lạnh của cơn mưa đêm và v́ thế cháu thương mẹ quá, chỉ muốn ôm lấy mẹ mà khóc như hồi c̣n thơ bé, thế nhưng cô này cứ lôi cháu đi, mà thực ra cháu cũng không có cách nào cho mẹ cháu biết là cháu đang ở gần mẹ cháu, rất cần sự cầu nguyện của mẹ cháu. Cô ấy bảo muốn cho cháu thấy rơ bộ mặt thật của cuộc đời, dẫu không có cháu th́ người ta... vâng, cô ơi! người ta vẫn thế cô ơi, cái buồn rồi cũng nguôi, chỉ riêng ḿnh là đớn đau, dằn vật v́ những lỗi lầm của ḿnh mà thôi.”

Nói đến đây, cô ta lại khóc nức nở. Nàng lên tiếng dỗ dành:

“Thôi nín đi em, khi ḿnh hiểu được cái sai của ḿnh, tức là ḿnh đă nh́n thấy được hướng đi tốt đẹp ở tương lai để linh hồn có cơ hội làm lại đời sống tâm linh cho tốt đẹp hơn. Điều đáng ca ngợi hơn tất cả là khi vấp ngă, người ta đă can đảm mà vươn vai đứng dậy, đó là lời của Phật, không phải của cô đâu. Thượng Đế không phải là ông ṭa vô cảm và ác độc để không cho linh hồn t́m lại con đường tốt để đi, chỉ trừ khi nào họ nhất định không chịu thay đổi. Dĩ nhiên con đường ấy ra sao cô chưa biết, nhưng chắc chắn là nó không phải là “Dead-end” nữa, v́ chúng ta đă đi đến tận cùng của cái Chết rồi. Vậy khi trở về, nh́n thấy h́nh ảnh của mẹ em đang đọc khi cầu nguyện cho ḿnh, em cảm thấy ra sao?”

Câu hỏi ấy làm ḷng cô êm dịu lạ thường, v́ khi cô trở về nh́n thấy h́nh bóng gầy g̣ của người mẹ, đang chắp tay ngồi cầu nguyện cho cô trong đêm khuya thanh vắng. Lạ lùng sao, những câu kinh nguyện ấy lại làm cho ḷng cô nhẹ nhơm như đang được một bàn tay vô h́nh tiếp dẫn đến một nơi b́nh yên, nhưng cô lại phải đi ngay theo cái bóng của người bạn đồng hành. Cô gật đầu thú nhận:

“Thưa cô, khi mẹ cháu cầu nguyện cho cháu, th́ lúc ấy linh hồn cháu bỗng có cảm giác như được nâng lên, nhẹ hẳn những nỗi đau khổ, và nếu như cháu cứ được nghe những lời cầu nguyện ấy, với nỗi thiết tha của mẹ cháu, có lẽ mảnh linh hồn của cháu nó giảm đi sự đau khổ rất rơ rệt.”

Người đàn bà góp lời:

“Thế th́ cứ cầu sao cho bà mẹ khỏe mạnh để cầu nguyện cho linh hồn cô con gái cưng của bà ấy, thế nào cũng thoát dần đi cái đau khổ của linh hồn thôi...”

Nàng bỗng buồn cười v́ câu nói của bà ta, rơ ràng th́ mới hôm nào khi trao đổi với nàng về sự cầu nguyện, bà ta đă mỉa mai ví kinh kệ như là phần âm nhạc đệm trong một cuộn phim, mà linh hồn mới là nhân vật chính. Như đọc được ư nghĩ của nàng, bà kia bèn cười hóm hỉnh nói:

“Cầu nguyện th́ cũng có năm, bảy cách cầu nguyện, y như là người th́ cũng có năm, bảy loại người, dù h́nh thức th́ có vẻ giống nhau, nhưng sự cầu nguyện chân thành phát xuất tự trái tim, mới đủ sức làm nhẹ đi cái ách của sự đau khổ. Bởi thế mà lời cầu nguyện từ trái tim của người mẹ đă có kết quả làm giảm đi nỗi đau khổ trong linh hồn của đứa con, nó khác xa với loại cầu nguyện mua bằng tiền, cũng gơ trống giọng chuông, đọc i uông nhưng nó chỉ nằm trong sự tính toán, đổi chác với thần thánh, v́ thế mà cầu bao nhiêu cũng vô ích, như nước đổ lá môn vậy.”

Ái chà! Nàng bỗng ngạc nhiên cho sự hiểu biết ở linh hồn người đàn bà này, hóa ra khi t́m được nẻo sáng để đi, rũ được những nỗi buồn gậm nhấm của tiền kiếp, linh hồn dễ tiếp nhận mau chóng con đường sắp tới của ḿnh.Người phụ nữ này là bằng chứng của sự thay đổi đó, kinh nguyện th́ vẫn là bản nhạc êm dịu để linh hồn tiếp nhận mà ra đi cho thanh thản, nhưng điều cầu xin có mang được kết quả hay không th́ lại đ̣i hỏi tấm ḷng của người cầu nguyện. Bởi thế đôi khi phép lạ xảy đến cho người này mà lại không đến với người kia, thật là một điều vi diệu mà con người nông nổi không hiểu được cái năng lực phát xuất từ một nơi mà con mắt của loài người không thấu hiểu được. Bà ta lại ngọt ngào nói với hai người bạn của ḿnh:

“Chúng ḿnh may là có cơ duyên để gặp nhau đây, có dịp chia xẻ cùng nhau dù chỉ là nỗi đau và nỗi khổ, thế là bạn tri kỷ của nhau rồi. Ngày nào c̣n ở đây, ḿnh sẽ là bạn của nhau, kết nghĩa anh em vườn Đào nhé!”

Câu chuyện đang buồn bỗng lại trở nên vui, khi nàng nghe người đàn bà nhắc đến câu chuyện “Kết Nghĩa Vườn Đào” trong Tam Quốc Chí, dù chỉ là chuyện đời mà sao lại tự nhiên hợp t́nh hợp cảnh của ba linh hồn trong nghĩa trang. Xưa nay người ta thường nói đến cái t́nh tri âm tri kỷ khó t́m trong thiên hạ, giữa thời buổi nhiễu nhương th́ lại càng khó t́m được như ṃ kim dưới đáy bể, thế mà sau cơi sống lại vẫn có thể t́m được ở đây, chẳng hay nơi nào biết yêu thương th́ nơi đó vẫn có thiên đàng hiện diện.

Trời c̣n mờ mờ tối, nhưng tiếng chim lào xào trên cây phong già như báo hiệu một ngày sắp tới. Ánh b́nh minh sẽ lố rạng chào đón một ngày mới cho thế giới của người sống, thế giới xôn xao của linh hồn cũng theo nhau đi vào những bia mộ yên lặng của nghĩa trang. Mọi người sắp chia tay nhau, cô gái bớt vẻ sầu thảm v́ có hai người bạn đường an ủi và chia xẻ nỗi cô đơn. Trước khi chia tay, cô níu lấy tay hai người bạn mới của ḿnh tha thiết nói:

“Các cô nhớ trở lại nhé, cháu mong lắm đó. C̣n bao nhiêu chuyện ở thế giới này cháu chưa hiểu hết được, mỗi con người sống như thế nào, chết như thế nào chắc hẳn là một câu chuyện dài đầy bí ẩn. Cháu chờ hai cô đấy nhé!”

Hai người đàn bà gật đầu mỉm cười, giữa lúc ấy tiếng chim rộn ră hót vang chào một ngày đă tới. Ba cái hồn ma tan đi như sương.


NGUYÊN NHUNG, 2006.

Cùng một tác giả Nguyên Nhung

 

>>> Xem tiếp phần 4

 

Thiên-Lư Bửu-Ṭa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh