ĐÀN KHAI XUÂN ẤT TỴ của NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ
Thánh thất Nam Thành - Tuất thời, Tết Nguyên Đán 01-01 Ất Tỵ (02-02-1965)
Bộ phận Hiệp Thiên Đài
Pháp Đàn: Huỳnh Chơn; Đồng tử: Hoàng Mai; Độc Giả: Huệ Chơn Điển Kư: Ngọc Kiều, Bạch Tuyết, Hồng Ân, Bạch Ngọc; Hộ Đàn: Diệu Minh, Diệu Lư, Diệu Hạnh, Diệu Chơn Quang; Chứng Đàn: Huệ Lương, Địa Châu, B.N.Nhung; Chưởng Nghiêm Pháp Quân: Thiện Bảo
THI
Xuân về giục giă đến Nam Thành,
Xin báo đàn xuân với đệ huynh,
Thiện nguyện thành tâm hầu tiếp giá,
Chúc toàn thể được rưới ân lành.
Thiện Chí Chơn Nhơn. Tệ Huynh chào chư Thiên mạng lưỡng đài. Chào chư hiền đệ muội lưỡng ban. Nhân dịp xuân về, Tệ Huynh theo cùng Bạch Hạc Đồng Tử báo đàn, để thăm viếng cảnh xưa bạn cũ và để lời khuyên nhủ gia nội nhục nhi hăy cố gắng lập công bồi đức cho qua hồi thế cuộc điêu tàn. Hăy gạt bỏ những thắc mắc nhỏ mà phụng sự việc lớn là thánh thất Nam Thành.
Long giá sắp kề, Tệ Huynh xin chúc:
Xuân về cùng với đệ huynh,
Gởi câu đạo đức, gởi t́nh nước non,
Bốn mươi xuân chẵn xoay tṛn,
Hiệp ḥa tu niệm cho c̣n vẻ xuân.
Xin kiếu.
TIẾP ĐIỂN
Long giá sắp kề, Tiểu Thánh Bạch Hạc Đồng Tử vội vă vào đây sắp đặt. Ban Cai Quản sở tại đánh ba hồi chuông trống để tiếp giá.
Trong lúc chờ đợi, Tiểu Thánh để lời cầu chúc:
Xuân về hăy đón trời xuân,
Bỏ qua những lúc phong trần đă qua,
Chúc cho huynh đệ hiệp ḥa,
Phổ truyền đạo đức nước nhà an khương.
Xin kiếu.
TIẾP ĐIỂN
Thầy các con. Thầy mừng các con nam nữ.
THI
Ngọc đá không phân bởi trí phàm,
Hoàng Thiên (1) đâu phụ kẻ từ tâm.
Thượng, trung, hạ vẫn là con cái,
Đế, tướng, dân, nào biệt Bắc Nam.
Giáo dục quần sanh trong vạn kiếp,
Đạo truyền chánh pháp buổi Kỳ Tam.
Nam thiên rộng mở chờ nguyên khách, (2)
Phương thế quy nguyên (3) vững chí làm.
Thầy miễn lễ. Các con an tọa đẳng đẳng. (4)
Các con ôi! Nhân tiết xuân về, Thầy đến với các con giữa thời đao binh chiến loạn. Thầy chạnh thương các con đă có công tâm đạo đức với Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ. Tuy về phần thể chất, các con gọi là không may, nhưng về tinh thần, âu cũng là (5) một dịp để các con tiến hóa, hầu chứng minh lời tiên tri của Thầy từ xưa là đúng.
Các con ôi! Thầy là Chúa Tể càn khôn, sanh ra muôn loài vạn vật. Bao nhiêu cuộc tuần huờn, dinh hư tiêu trưởng (6), đó là sự nhiệm mầu của Thầy đă định sẵn. V́ vậy mà đến buổi hạ nguơn, Thầy đến xứ Việt Nam này để khai Đạo, kêu gọi các bực nguyên nhân hăy sớm lập công bồi đức, hướng dẫn toàn thể sanh linh sớm tỉnh tu để về cơi trường tồn chánh giác, hoặc hưởng đời thượng nguơn thánh đức. Nguyên vị (7) đă sẵn dành cho các bực nguyên căn (8) tu hành chánh đạo và cũng dành để cho những kẻ tùng lương cải ác (9), sớm trở lại nguồn. C̣n chốn địa ngục a tỳ là chỗ để trừng phạt những đứa bạo tàn hung ác, và cũng để răn trị những hạng người tu hành ngụy trá.
Hôm nay Thầy đến với các con để vỗ về an ủi cùng chan rưới điển lành cho các con, không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, lớn bé, nguyên nhân cùng hóa nhân, để các con hấp thụ linh điển đó mà b́nh tâm sáng suốt, chọn một con đường đi, khỏi lo chông gai hiểm trở. Đó là con đường Đạo, tự giác, giác tha, bác ái, khoan dung.
Vậy th́ nơi đây, các con hăy trút tất cả những tâm tư, những buồn tủi, những giận hờn, những đau khổ, để Thầy an ủi, vỗ về, xoa dịu nỗi tâm tư. Ḷng Tạo Hóa từ bi bao trùm vạn vật, mở lượng khoan dung, dang tay từ ái đón rước tất cả sanh linh. Đứa phải, đứa trái cũng là con cái của Thầy. Phải chi các con nhận thức con đường tiến hóa cao tột mà tiến theo cho thuận lẽ Trời, hạp ḷng người, th́ đâu đến nỗi phải sanh trong cảnh tương tàn tương sát, chẳng biết thương nhau. Khóc đi các con! Hăy khóc đi để Thầy ban lời khuyến dỗ.
Các con ôi!
THI BÀI
1. T́nh Tạo Hóa ban đều vũ trụ,
Đức háo sanh bao phủ càn khôn,
Chuyển luân nhựt nguyệt (10) vong tồn,
Cỏ cây nhơn vật vô cùng hóa sanh.
2. Mùa xuân ấy Trời dành vạn vật,
Mùa xuân là tánh chất nước non.
Chuỗi đời trăm hạt xoay tṛn,
Xuân về xoa dịu hàn ôn (11) chuỗi đời.
3. Xuân Ất Tỵ giữa thời phong vũ, (12)
Xuân Lạc Hồng lẫn (13) thú đau thương.
Đổi thay thế cuộc phi thường, (14)
Con ôi suy gẫm cho tường máy linh. (15)
4. Khắp nhân loại cùng t́nh huynh đệ,
Một giống ṇi là thể tay chơn.
Không thương th́ chớ nên hờn,
Đứa khôn, đứa dại, quả nhơn đền bù.
5. Huống chi con, người tu Đại Đạo,
Dưới chơn Thầy truyền giáo quy nguyên.
Từ trong cửa Phật, Thánh, Tiên,
Mà không đạt lư diệu huyền hay sao?
6. Con nh́n thấy trời cao che chở,
Con nh́n xem đất nở hoa màu,
Cỏ cây nhơn vật một bầu,
Cũng đều hằng sống phép mầu Hóa Công.
7. Lẽ chúng sanh (16) vui ḷng đẹp dạ,
Khi mưa thu, nắng hạ rưới chan,
Khi xuân nở, khi đông tàn,
Vận hành thời tiết nhơn gian cậy nhờ.
8. Sao c̣n lúc thờ ơ giận dũi,
Sao c̣n hồi buồn tủi trách than,
Rằng nóng bức, rằng cơ hàn,
Rằng không ban phước đỡ nàn (17) riêng tư!
9. Trong khi đó ḷng Từ Phụ đă,
Vẫn với t́nh Tạo Hóa đương nhiên,
Trời che đất chở vô biên,
Công b́nh thưởng phạt nghiệp duyên nhân loài.
10. Ḱa thế giới ngày nay biến loạn,
Bởi người đời xao lăng ḷng nhân.
Ḱa là tôn giáo tranh phân,
Bởi người thiếu lẽ t́nh thân đại đồng.
11. Con hỡi con! Đau ḷng chăng tá? (18)
Con hỡi con! Xót dạ hay không?
Bao nhiêu xương trắng máu hồng,
Xuân về mang lại mấy ḍng tang thương.
12. Nếu con giữ lập trường chánh đạo,
Nếu con ǵn lời bảo Chí Tôn, (19)
Nâng đứa dại, học người khôn,
Nhủ khuyên kẻ quấy, bảo tồn người nguy,
13. Ǵn hạnh đạo từ bi, bác ái,
Thuận ḷng Trời, nhơn ngăi (20) thương yêu,
Giữa cơn nắng sớm mưa chiều,
Bao nhiêu gian khổ, bấy nhiêu hợp quần.
14. Chi phái cũng tinh thần Đại Đạo,
Chùa thất đều hoài băo (21) nhơn sanh.
Con đừng nê chấp (22) cạnh tranh,
Rằng tà rằng chánh rồi sanh giận hờn.
15. Buổi sơ khai định phần luật lệ,
Cùng chánh truyền, chánh thể phân minh.
Th́ con học đó sửa ḿnh,
Sao cho tài đức, vị danh (23) sánh bằng.
16. Cũng có con nặng oằn tâm đạo,
Cũng có con trọng bảo (24) danh Thầy,
Đứa th́ củng cố đó đây,
Đứa th́ kêu gọi ngày ngày quy nguyên.
17. Thầy không nỡ ngồi yên Bạch Ngọc,
Nh́n thấy con cười khóc hồng trần,
Nam Thành ngự bút tỏ phân,
Khuyên con giữ một t́nh thân đại đồng.
18. Thầy sắc ban Văn Pḥng Giáo Lư, (25)
Cho con nào có chí hy sinh,
V́ chánh đạo, dám quên ḿnh,
Đem tài phục vụ nhơn sanh buổi này.
19. Thầy không mượn lâu đài chùa thất,
Mượn ḷng con chơn thật mà thôi,
Không chức sắc, không vị ngôi,
Mà c̣n khổ cực, c̣n hồi gian nan.
20. Trước liệu lượng, sau toan hứa hẹn,
Lănh lịnh Thầy, đừng thẹn với Thầy,
Thủy triều vận tải đông tây,
Danh con được rạng, Đạo Thầy hoằng dương.
21. Xuân Ất Tỵ diễn tuồng nhơn quả,
Gió xuân ḥa lửa hạ nấu nung,
Hồng ân chan rưới khắp cùng,
Cho con trong cảnh lao lung (26) khổ nàn.
THI
Khổ nàn chung chịu các con ơi!
Đâu phải yên thân với cảnh đời,
Chỉ có thương yêu là bảo vệ,
Tinh thần đạo đức vẹn mà thôi.
Các con ôi! Xuân Ất Tỵ, một mùa xuân phong vũ, Thầy sẽ chan rưới hồng ân cho tất cả muôn loài để được trấn an tinh thần trong cơn biến loạn, chẳng phải riêng ǵ các con. Các con hăy nh́n vào quá tŕnh trong bốn mươi năm Đại Đạo (27), lịch sử ghi chẳng nên ḍng, để các con nhớ lời Thầy dạy hôm nay hầu lập thân hành đạo.
THI
Hỡi các con ôi! Hỡi các con!
Bốn mươi xuân chẵn Đạo chưa tṛn!
Cơi bờ chia xẻ sầu nhơn loại,
Cốt nhục tương tàn khổ nước non.
Cứu thế hiền nhân cam nếm mật,
Độ đời chí sĩ (28) ngậm bồ ḥn.
Nhưng rồi cũng đến Long Hoa hội,
Lừa lọc cho ra lẽ mất c̣n.
. . . . . . . . . . . .
Thầy ban ơn lành các con. Thầy thăng.
-------------
Đă kiểm duyệt
T.U.N. Đức Đông Phương Chưởng Quản Vô vi C.Q.H.T.Đ.T.N.
Huỳnh Chơn
(HTĐ PTGL ban hành)
____________________________
(1) Hoàng Thiên: Trời, Thượng Đế.
(2) nguyên khách: Bậc nguyên nhân (chơn linh từ cơi trời) xuống thế làm khách trần gian. Thế gian không phải quê nhà; do đó nguyên nhân phải tu để trở về quê cũ (cơi trời), phục hồi ngôi vị cũ (cựu vị).
(3) phương thế quy nguyên: phương kế, cách thức thực hành để trở về nguồn cội thiêng liêng ban sơ (nguyên).
(4) đẳng đẳng: cả thảy, hết tất cả.
(5) âu cũng là: có lẽ cũng là.
(6) dinh hư tiêu trưởng: đầy (dinh, doanh), vơi (hư), mất đi (tiêu), lớn lên (trưởng).
(7) nguyên vị: ngôi vị to tát.
(8) nguyên căn: gốc lớn, gốc tích từ cơi trời. Bậc nguyên căn là nguyên nhân xuống trần hành đạo.
(9) tùng lương cải ác: bỏ đường ác noi theo đường thiện.
(10) nhựt nguyệt: (1) mặt trời, mặt trăng. (2) ngày tháng.
(11) hàn ôn: ấm lạnh, ám chỉ thế thái nhân t́nh.
(12) phong vũ: gió mưa, ám chỉ thời thế xáo trộn, loạn lạc.
(13) lẫn: xen lẫn, pha trộn.
(14) phi thường: khác thường, vượt hơn mức b́nh thường.
(15) cho tường máy linh: cho hiểu rơ sự vần xoay mầu nhiệm của Tạo hóa.
(16) lẽ chúng sanh: lẽ ra chúng sanh.
(17) đỡ nàn: ngăn cản tai nạn.
(18) tá?: tiếng đặt ở cuối một câu hỏi, tỏ ra ư thương cảm, đau xót.
(19) lời bảo Chí Tôn: lời dạy bảo quư báu của đức Chí Tôn.
(20) nhơn ngăi: nhân nghĩa.
(21) đều hoài băo: đều là hoài băo. hoài băo: điều tốt đẹp và to tát ấp ủ trong ḷng với mong muốn thực hiện cho được.
(22) nê chấp: chấp nê, chấp nhặt; để bụng trách móc những lỗi lầm, sai sót nhỏ nhặt.
(23) vị danh: danh vị; tên tuổi (danh tiếng) và địa vị.
(24) trọng bảo: bảo trọng; trân trọng giữ ǵn.
(25) Văn Pḥng Giáo Lư: tức là Văn Pḥng Phổ Thông Giáo Lư, rồi sau Ơn Trên đổi tên là Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lư.
(26) lao lung: sự bó buộc về vật chất và tinh thần đến mức khổ sở.
(27) bốn mươi năm Đại Đạo: từ 1926 (khai Đạo) đến năm 1965.
(28) chí sĩ: người có học (trí thức), có tâm huyết, chí khí đấu tranh v́ chính nghĩa, v́ hạnh phúc nhân sinh.
(H.Kh. chú thích)