KẾT
QUẢ CỦA SỰ BỐ-THÍ
(Huệ Đông Thiên, 3-5 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 15-6-1961)
Nầy chư hiền đệ muội ôi! Với sự công quả, hoặc
tiền của cúng dâng để tạo lập là một điều phước đức
vô cùng cho những ai đã có tấm lòng hy-sinh vì Ðạo, trọn
dạ tưởng tin cùng Thầy, thì sự sẽ kết quả mỹ-mãn trên
đường đạo-đức.
Ðây Lão nhắc một việc thuở xưa,
thời của Ðức Thích-Ca. Khi Ðức Thích-Ca cùng A-Nan một hôm
đến gần thành Xá-Vệ, gặp một đám trẻ chơi với nhau cất
nhà, cất kho, lấy cát làm lúa gạo. Ðức Thích-Ca vừa đến,
một trẻ em thấy, phát tâm tin-tưởng Phật, nên gọi cát
là cơm, đem cúng dường dâng cho Ngài một nhúm. Thích-Ca mở
thần-thông thấy trẻ em ấy trọn lòng tin tưởng với căn
đức lành nên bảo A-Nan rằng: Ðồ-đệ cất nhúm cát nầy về
phòng ta tô lên vách, rồi sau một trăm năm khi ta tịch diệt,
thì mỗi hột cát thành một ngôi chùa tháp.
A-Nan ngạc nhiên bạch hỏi, thì Ngài
trả lời rằng: Sau nầy sẽ có vì Vua ra đời, tên A-Dục với
những quan đình thần trọn lòng tin tưởng ngôi Tam-Bảo, sẽ
cất tám mươi bốn ngàn ngôi chùa (84000) thờ cúng tin-tưởng
xá-lợi ta. Vậy Vua A-Dục đó là kẻ cúng dường cát cho ta
đó vậy, còn trong các đình thần tức là những trẻ chơi
chung với em bé đó.
Chư đệ muội có thấy chăng? Một
nhúm cát với sự thành tâm thật ý tưởng tin của đứa
trẻ em mà sự kết quả còn như thế, huống chi đệ muội đã
bao năm trên đường Ðạo, lo bồi nền công quả, tài vật giúp
vùa mỗi địa-phương, thì phước đức ấy sau nầy hạnh hưởng
ân huệ vô cùng!
Trái lại, những ai tiền của dẫy
đầy, hiểu rõ điều hư lẽ thật, mà không quyết tâm bồi công
lập đức, cứ bo bo giữ của tiền vật-chất trong thời-kỳ
khốn nguy nầy, cũng có thể hại đến sanh mạng được. Ấy bởi
vì tánh ích-kỷ, lòng chật hẹp mà nhà Phật gọi là bỏn-sẻn
rích-róng không bố-thí trên việc làm lành, làm phải đối với
nhơn-sanh, tức nhiên phải chịu sự kết quả đau khổ.
THÁI-BẠCH KIM-TINH
|