TRƯƠNG THỊ TRAI

Chị Trương Thị Trai và 6 đứa con

Tôi đến nhà chị Trương Thị Trai - một hộ nghèo của tổ 8, ấp Long Phú, xă Phước Thái, huyện Long Thành, Đồng Nai khi bầy con chị đang túm tụm bên chiếc lồng đèn tre tự làm và những mẩu nến dở c̣n chị đang ê ẩm v́ những vết thương.

Chị Trai người gốc Thái B́nh, năm nay 40 tuổi, chồng chị - anh Ngàn Tài Sồi (người Hoa), năm nay cũng chỉ mới 38 tuổi nhưng đă có đến 6 đứa con. Đứa lớn nhất - Ngàn Chúng Kh́n 15 tuổi c̣n đứa bé nhất mới 8 tuổi. Cả 6 em đều được đến trường, rất ngoan và chăm học.

Vợ chồng chị ít chữ nghĩa, kiếm đủ miếng ăn cho 8 người đă cực song vẫn cố gắng cho các con đến trường v́: “Ḿnh không biết chữ nên mới khổ thế này, con ḿnh phải khác”. Anh Sồi làm công nhân một công ty nước ngoài sản xuất dụng cụ y tế mới hơn một năm nay, trừ hết các khoản chi phí, mỗi tháng anh có thể mang về nhà khoảng một triệu mốt, một triệu hai. Trước đó, anh đă làm không ít công việc tay chân như phụ hồ, bốc vác thuê hay đi bắt chem chép…

Chị Trai cũng là một người phụ nữ tháo vát, ngoài việc bán cá, bán rau ở chợ Long Phú mỗi ngày kiếm được hai, ba chục ngh́n, chị c̣n tranh thủ lên rừng mót mủ cao su, lấy củi hay đi ṃ con cua, con cá…

Tài sản đáng giá nhất trong gia đ́nh chị là chiếc xe máy mà vợ chồng “chắt bóp”, vay mượn để anh Sồi đi làm. Bốn bức tường của ngôi nhà có thể đếm từng viên gạch, nhà tắm, nhà vệ sinh và cả chỗ ngủ của mấy đứa nhỏ chỉ là mấy tấm tranh, tấm bạt cũ rách che chắn tạm bợ.

Cuộc sống gia đ́nh anh chị sẽ vẫn trôi đi b́nh thường nếu rủi ro không bất ngờ ập đến…

Tối ngày 23.07.2005, trên đường đi mót mủ cao su về bằng chiếc xe máy cà tàng, chị Trai bị một thanh niên say rượu đâm thẳng chiếc xe máy vào người. Vẫn c̣n tỉnh táo, chị cảm thấy tay trái không rê được, bàn chân trái bê bết máu. Ngay trong đêm, chị được chuyển đến Bệnh viện Long Thành, qua Bệnh viện Đồng Nai, đến Bệnh viện Chợ Rẫy và cuối cùng dừng chân tại Bệnh viện 7A. Tất cả các vết thương đều tập trung vào nửa người bên trái của chị: vai trái bị găy xương đ̣n; bàn tay trái không thể co duỗi tự nhiên, ngón giữa và ngón áp chót dính vào nhau; bàn chân trái bị mất đi phần lớn thịt, sưng phồng lên, từ cổ chân trở xuống đă mất cảm giác; một phần thịt ở đùi đă được dùng để đắp vào mu bàn chân trái. Gần 10 chiếc đinh đă được đóng vào cơ thể chị.

Gia đ́nh người gây tai nạn cũng không khá giả ǵ. Tất cả số tiền họ có thể bồi thường cho chị Trai là 3 triệu rưỡi. Để có tiền điều trị, đến thời điểm này, vợ chồng chị đă phải vay 12 triệu đồng, số tiền lăi phải trả mỗi tháng là 1.200.000 (10%). Chị Trai không c̣n khả năng lao động, cả gia đ́nh 8 nhân khẩu chỉ c̣n dựa vào số tiền lương của anh Sồi. Khoản tiền trường đầu năm học phải nộp cho 6 đứa con đang là nỗi ám ảnh ngày đêm của anh chị, nguy cơ các em thất học không phải là nhỏ.

Xuất viện từ ngày 19.08, mọi sinh hoạt của chị Trai hầu như đều diễn ra trên chiếc giường xếp kê ở góc nhà. Sáu đứa nhỏ đều biết giúp đỡ gia đ́nh: đứa lớn đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, giúp đỡ mẹ sinh hoạt cá nhân; đứa nhỏ đi kiếm củi, mót mủ cao su…. Từ ngày chị Trai gặp tai nạn, bữa cơm gia đ́nh đă vơi đi về cả chất lẫn lượng nên những cô cậu bé đang tuổi ăn tuổi lớn chỉ mới thấy “hơi no no”.

Với những vết thương đang mang, chị Trai sẽ phải trải qua một thời gian rất dài để hồi phục, song một điều chắc chắn là khả năng lao động không c̣n như trước. Những ngày này, mong muốn lớn nhất của chị là mau khoẻ để có thể tiếp tục ra chợ buôn bán, cùng chồng nuôi con.

Chúng tôi tha thiết mong những tấm ḷng bạn đọc gần xa giúp đỡ gia đ́nh chị Trai - anh Sồi vượt qua hoàn cảnh khó khăn này.

(Ảnh và bài của Trung Uyên)


Cập nhật của TLBT:

Ngày 16-9-2005, Quỹ Phước Thiện TLBT do các ân nhân hải ngoại đóng góp đă gởi tặng gia đ́nh chị Trương Thị Trai $200 USD (>>> Biên lai gởi tiền).