VẦN THƠ SÔNG NÚI
Tôi đem thơ thả bốn trời
Hỏi trong trần thế ai người yêu thơ
Người rằng tự những nghìn xưa
Cõi nhân sinh vốn đã thừa nỗi đau
Gợi chi thêm nát lòng nhau
Nỗi đau dân tộc, nỗi sầu quê hương
Tôi đem thơ rắc bốn phương
Hỏi hoa hỏi lá có thường yêu thơ
Lá hoa rằng tự nghìn xưa
Nắng mưa sương tuyết có chừa một ai
Lá hoa sầu muộn đã dài
Thôi đừng thêm nữa, u hoài, thơ ơi !...
Tôi đem thơ thả bên đời
Hỏi con cá nhỏ có thời yêu thơ
Lặng yên, giấu phút bất ngờ
Cá rằng thơ với ước mơ cũ rồi
Thôi đừng mơ mộng xa xôi
Làm chi những chuyện vá trời, uổng công!
Sao không đem sợi tơ lòng
Dệt tình hoa bướm cho hồng màu môi
Tôi nhìn sông núi ngậm ngùi
Hỏi sông hỏi núi đôi lời: yêu thơ ?
Núi sông rơi lệ thẫn thờ
Rằng tình sông núi bơ vơ đã nhiều
Núi sông xưa vốn mỹ miều
Mà nay sông núi tiêu điều xác xơ
Đặng Dung đâu hỡi hồn thơ
Bờ sông Dịch Thủy vẫn chờ Kinh Kha!
Tôi nghe, nước mắt vỡ oà
Vần thơ sông núi vừa pha lệ hồng !!!
Ngô Minh Hằng
Cùng một tác giả Ngô Minh Hằng