Chiều cuối tuần trong khuôn viên đại học
Dưới bóng cây rợp mát, một ḿnh con
Sách mở rộng nhưng con không thể đọc
V́ mẹ ơi, gió băo dậy trong hồn
Cứ như thế, con đi vào cơn lốc
Của nhớ thương, xa cách, của phân ly
Mắt con ướt, th́ ra con lại khóc
Ôi từng ngày viễn xứ lệ hoen mi!
Chiều thứ bảy bạn rủ con ra phố
Con không đi, ngồi lại dưới hàng thông
Nghĩ đến mẹ Mẹ có đi thăm bố
Thắp giùm con thêm một nén hương ḷng !
Con vẫn nhớ ngày nghe tin bố mất
Trong trại tù Vĩnh Phú, mẹ buồn hơn
Rồi t́m đường cho đứa con duy nhất
Đi vượt biên, dù mẹ sống cô đơn!
Từ đêm đó cánh chim trời biền biệt
Mười mấy năm mờ nhạt nẻo đường về
Con nhớ lắm, mắt mẹ nh́n tha thiết:
Đấy, hành trang, vỏn vẹn lúc con đi !
Chỉ có thế mà mẹ ơi, nặng quá
Và mỗi ngày thêm trĩu xuống đôi vai
Đường con đi gập ghềnh đau sỏi đá
Ôi, nhục nhằn. Đâu ánh lửa tương lai...
Nơi đất khách một ḿnh con thui thủi
Hơn mười năm con sống kiếp dân Hời
Ngày ra đi, con chưa tṛn chín tuổi
Nên thấm nhiều mẹ ạ nghĩa mồ côi !
Chốn quê nhà mẹ chiều chiều tựa cửa
Mong tin con từ cuối nẻo trời mây
Nghe trong gió, tiếng mẹ hiền nhắc nhở
Một ngày nào con mẹ sẽ về đây...
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về thăm nấm mộ cha con ?
Một nén nhang thơm. Cha nằm yên nghỉ
Linh hồn cha thôi khắc khoải, đau buồn!
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về bên cạnh mẹ thân yêu ?
Đôi mắt mẹ sẽ khô từng ngấn lệ
Và cười vui trong những bữa cơm chiều !
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về t́m lại tuổi thơ con ?
Cùng bạn tắm sông, thả diều, chọi dế
Hay lang thang trên lối cỏ, đường ṃn...
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về nh́n lại núi sông xưa ?
Nơi lịch sử đă bao thời hoang phế
Nơi mẹ hiền bao giăi nắng dầm mưa!
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về đối diện với Quê Hương
Bốn ngàn năm Quang Trung, hồn chính khí
Sẽ vang ca trên vạn nẻo "thiên đường!"
Mẹ con ta cách nửa ṿng trái đất
Chiều hôm nay con nhớ mẹ nhiều hơn
Xin mẹ hiểu những ǵ con quư nhất
Là mẹ yêu. Là nước Việt Nam buồn !