Thi văn độc giả:

 

DÒNG THƠ KHAI BÚT GỞI MẸ VIỆT NAM

 

Gần ba mươi năm, hỡi Mẹ

Tha hương tình đã lạnh lùng

Giờ đây lòng thêm đau xé

Nhìn người trở mặt, quay lưng !

 

Nhìn người nhẫn tâm  phản bội

Quê hương, tổ quốc, giống dòng

Phản cả máu xương đồng đội

Để về gọi giặc bằng ông !

 

Để về cúi đầu luồn giặc

Mơ tìm cái bóng phù vinh

Trước kẻ thay đen đổi trắng

Mẹ ơi, sông núi bất bình !

 

Mẹ ơi, biển Đông nổi sóng

Giận phường giá áo, túi cơm

Nghĩ câu "thất phu hữu trách"

Thương ai mài kiếm rửa hờn !

 

Giá như vô danh tiểu tốt

Thì thôi, phản trắc cũng là

Nhưng đã một thời bổng lộc

Ngôi cao, quyền trọng quốc gia

 

Mà làm những điều vô sỉ

Quên ngày hờn tủi Quốc vong

Quên bao đồng bào, chiến sĩ

Kẻ tù, người chết biển Đông !

 

Quên ngày bỏ dân, trốn chạy

Quên mình tị nạn xứ người

Để về cầu thân với giặc

Thì coi không được, Mẹ ơi !!!

 

Mẹ ơi, con thương mẹ quá

Bao năm hồn mẹ héo gầy

Mong con về từ muôn ngả

Dựng cờ chính nghĩa vàng bay...

 

Gần ba mươi năm mẹ đợi

Người con yêu mẹ, vẫn tù

Quê hương vẫn còn tăm tối

Và đời... bao kẻ... hình như....

 

Mẹ ơi, bài thơ khai bút

Con không muốn nói chuyện buồn

Nhưng nỗi sầu cao ngun ngút

Bút trào mực lệ đau thương !!!

 

Ngô Minh Hằng

 

Cùng một tác giả Ngô Minh Hằng

 

 

 

Trở lại trang chánh