Thi văn độc giả:

 

BẢN TRƯỜNG CA MƯỜI HAI

 

(Gởi về quê hương và tuổi trẻ Việt Nam. Riêng cho các em Xuân, Hồng, Mai, Tuyết)

 

Có những nỗi buồn

Viết thành dòng tâm sự

Nhưng có những niềm đau bút mực lại dư thừa

Như niềm đau ngày cuối tháng Tư xưa

Hoặc nỗi căm hờn của những oan hồn Mậu Thân trong mồ chôn tập thể

Làm sao viết được bằng lời ???

Và gần ba chục năm dài dân tộc Việt Nam tôi

Đau thương trong lửa đỏ

Dân tôi đau

Không vì đời cơ hàn khốn khó

Mà chính vì bầy sâu bọ

Đẩy người xuống kiếp ngựa trâu

Ai dũng cảm hiên ngang mà ngẩng cao đầu

Nói lời nói của loài người sống trên trái đất

Thì lập tức bày đàn thú vật

Vu tội, nhốt tù, kết án, xiềng gông

Những nỗi đau này

Hỏi giấy mực nào viết cạn được không ?

Vì thế niềm đau

Của bé Việt Nam Xuân, Tuyết, Mai, Hồng

Hay những em Huệ, Lan, Đào, Nguyệt

Do đài NBC trình chiếu hôm rồi

Đau chẳng riêng em mà còn là điều ô nhục giống nòi

Vì trái tim Việt Nam đã vô cùng đau buốt

Tuổi các em ư ?

Hồn nhiên, trong suốt

Tuổi chưa phải vào đời xuôi ngược

Mà tuổi được học hành, luyện tập, vui chơi

Để thành công dân tốt

Nhưng than ôi, vì đâu mà em bị người bán sang Cam Bốt ??!!

Thành gái giang hồ phục vụ khách làng chơi !

Một trò chơi tồi tệ nhất trên đời

Ôi, loại trò chơi không còn nhân tính!

Những trò chơi của lũ người tâm bịnh

Trời ơi, có phải tôi mơ ???

Không !!! tôi không mơ vì sự thật ngờ ngờ...

Máy truyền hình vẫn đó

Hình ảnh em gầy gò tôi nhìn rất  rõ

Em ơi !!!

Tôi muốn thét thật to cho đất trời vụn vỡ

Cho thế giới loài người không còn có kẻ làm thinh !

Vì em ơi, tôi quá sức bất bình

Bởi nước ta từ thuở Lý, Trần, Đinh

Đến các đời nhà Lê, nhà Nguyễn

Bao thăng trầm dâu biển

Máu, xương, nước mắt, điêu tàn

Mà chưa bao giờ những em bé Việt Nam

Năm, sáu, bảy tuổi đầu bị bán vào trong động

Nhưng cái dã man bịnh hoạn này đã xảy ra như chuyện bình thường dưới bàn tay độc tài Việt Cộng

Trăm năm, đấy, đảng trồng người

Hỡi Xuân, Hồng, Mai, Tuyết, bé thơ ơi

Dòng uế sử, hỏi ai, người trách nhiệm ???

Nhìn em trên truyền hình

Lòng tôi đau như nghiến

Hỡi loài người văn minh khắp năm châu bốn biển

Có biết gì không ?

Rằng ở Việt nam còn một chế độ lạc hậu vô cùng

Bởi đảng bạo tàn, người dân sống như con vật

Hỡi tuổi trẻ Việt Nam

Hãy hâm nóng lên dòng máu cha ông hào hùng bất khuất

Đứng thẳng lên nhìn vào sự thật

Để mà cứu nước cứu dân

Vì đảng vô cùng tàn bạo bất nhân

Thất thanh, kìa, tiếng thét

Của những bé thơ Xuân, Hồng, Mai, Tuyết

Chờ mong đời giải cứu oan khiên

Hỡi tám chục triệu dân lành hãy đồng loạt đứng lên

Dành lại cho mình cuộc đời đáng sống

Hỡi tuổi trẻ Việt Nam

Hãy biến đau thương thành sóng thần, gió lốc

Xoá tan độc ác, tham tàn

Để Xuân, Hồng, Mai, Tuyết, Việt Nam

Được hãnh diện mỉm cười trong niềm tự hào dân tộc !

Bay cao nữa hỡi nghìn cơn gió lốc

Và vang lên hỡi vạn ngọn sóng thần

Dù với ác quyền ta có phải liều thân

Cho Việt Nam muôn đời tự do hạnh phúc !

 

Ngô Minh Hằng

 

Cùng một tác giả Ngô Minh Hằng

 

 

 

Trở lại trang chánh