Thi văn độc giả: BẢN TRƯỜNG CA THỨ NĂM
Lòng giấy đêm nay hờn nét bút Viết hoài không trọn bản trường ca Ô hay, tôi khóc hay thơ khóc Mà mực cay? Không! Lệ đấy mà...
Thơ tôi ngôn ngữ không trau chuốt Rất thực, vì thơ tự đáy lòng Tưởng tấm tình trung, hồn ái quốc Thương đời, xót nước buổi suy vong
Bốn nghìn năm cũ bao người đã Dâng hiến đời trai với tự hào Âm cảnh chắc hồn muôn thống khổ Khi mà đất nước bấy hư hao
Hỡi người chiến sĩ không tên tuổi Gục chết âm thầm buổi hỗn mang Giữa lúc kẻ hàng, người bỏ nước Vẫn kiên cường đối diện nguy nan
Hỡi người chiến sĩ ngày hưng phế Treo tấm gương xưa mất với thành Sinh tử quyết tâm cùng vận nước Khiến quân thù khiếp sợ uy danh
Đêm nay xin thức nghe tôi kể Chuyện của quê nhà sau chiến tranh Chuyện của lòng tôi, hồn dâu bể Bản trường ca viết mãi chưa thành
Quê hương ta đấy từ im súng Dân khổ còn hơn thuở sứ quân Tổ quốc đi vào trưa hỏa ngục Đêm liên hoan ác quỷ phong thần
Kiếp người trở lại thời hoang sử Rừng núi đau nhừ mỗi bước chân Nanh vuốt bạo tàn, loài dã thú Nhắm tim người xâu xé từng phân
Biển đông cuồn cuộn cơn đồng thiếp Người chết mang theo nỗi tủi hờn Hải tặc điên mồi. Làn sóng nghiệt Tự do này hỏi giá nào hơn ???
Sau hai mươi bốn năm cai trị Túi đảng đầy no những núi tiền Dân vẫn lầm than, quê vẫn bĩ Ngục tù oan khốc vẫn nhiều thêm
Thế mà có kẻ còn trâng tráo Tay bắt, lòng vui, xóa hận thù Quên cảnh vượt biên, thời cải tạo Quên hờn nước đục! Đáng buồn chưa?
Lòng đau, tôi khóc đời vong quốc Thương kẻ còn mơ ngủ giữa ngày Xót nước dân nhà cơn nhật thực Giận cho người trắng đổi đen thay
Buồn người rẻ rúng tình non nước Để đắt vô cùng một cái KHÔNG Say bả vinh hoa, mồi huyễn tưởng Bán linh hồn, đồng loại, non sông
Một trăm cái trứng bao giờ nhỉ Biết đến cùng nhau để bắt đầu Tìm mảnh nhiễu điều chung sức phủ Giá gương lưu lại mãi nghìn sau ?
Bao năm tôi khóc, thơ tôi khóc Đợi kẻ mài gươm. Chiến sĩ ơi Đây bản trường ca xin hãy đọc Hỡi con tim còn thắm tình người !
Ngô Minh Hằng
Cùng một tác giả Ngô Minh Hằng
|
|