Thi văn độc giả:

 

Trích Gọi Đàn

 

BẢN TRƯỜNG CA THỨ NHẤT

 

Từ đây ta chẳng làm thơ nữa

Dâu biển tang thương. Giận cuộc đời !

Đường cũ thay tên, nhà đổi chủ

Việt Nam, con Lạc cháu Hồng ơi !!!

 

Mực không còn thắm trong lòng giấy

Dòng chữ cô đơn nét rã rời

Rượu cạn, căm hờn trơ đáy cốc

Uống hoài, hận tủi chẳng hề vơi !

 

Ý thơ, điệu nhạc lòng năm cũ

Cơn lốc vô tình cuốn mất đi

Chỉ mảnh hồn đau còn sót lại

Một lần ta biết khóc chia ly !

 

Là lần ta khóc đời vong quốc

Khóc một quê hương bị phản lừa

Và khóc bạn ta nằm bất động

Khóc mình buông súng nhận mình thua !

 

Nợ nần, ừ nhỉ, chưa sòng phẳng

Một nửa đời vay, nửa vứt đi

Khóc ngất, phải mình tên chiến bại

Khi chưa tàn cuộc đã thiên di ?!

 

Bạn ta dăm đứa anh hùng lắm

Không hổ mày râu giống Lạc Hồng

Nước biến, một lòng trung với nước

Còn ta. Mẹ kiếp ! Thẹn ta không !

 

Thôi em, như thế mà hay đấy

Ta chẳng làm thơ nữa cũng hay

Chỉ có thằng ta là quá dở

Nửa đời gãy cánh, đủ đường cay !

 

Nửa đời còn lại càng thêm đắng

Thất thểu lang thang thứ ngựa què !

Có lúc sầu bay trên đỉnh gió

Trường ca ta hát giữa hôn mê ...

 

Trường ca ơi hỡi, trường ca hỡi !

Cơm áo nghe ra cũng nặng nề

Dan díu đời ta bao món nợ

Nợ tình, nợ nghĩa, nợ sơn khê !

 

Trong cơn bão hận đời vong quốc

Tay trắng làm sao trả nợ đây ?

Em cứ đòi đi, ta cứ khất

Bốn nghìn năm một nỗi đau này !

 

Trường ca ta vẫn nghêu ngao hát

Kẻ bảo ta điên, kẻ bảo khờ

Ta bảo ta rằng, ôi, nhớ quá !

Nhớ em, nhớ bạn, nhớ rừng xưa ...

 

Ngô Minh Hằng

 

Cùng một tác giả Ngô Minh Hằng

 

 

 

Trở lại trang chánh