Cõi
vô thường Ðại hải dường như chỉ giọt sương Trùng dương sóng nổi rồi tan biến Lần tắt dài trên bãi cát buồn!
Ai chẳng ngậm ngùi nhìn dâu bể Ðền đài vùi lấp cõi tang thương Xa mã khuất mờ đường gió bụi Lạnh hồn cô quả giữa đêm sương.
Tàn cuộc tao phùng… xa cách biệt Ðắng cay ngày tháng nỗi mong chờ Người đi không biết bao giờ lại Kẻ ở chờ trông… vẫn mịt mờ.
Trong cõi con người tan với họp Vô thường nào biết buổi trùng lai Có lúc nụ cười pha nước mắt Niềm vui ẩn chứa nỗi bi ai!
Mới thấy vườn xuân hồng rực rỡ Đào mai thắm sắc đẹp trời thơ Qua cơn nắng hạ hồng phai nhạt Sương tuyết thu đông phủ mịt mờ!
Hãy lái thuyền tâm xa huyễn mộng Xuôi về bến giác giữa dòng trong Ðể ta thấy cõi vô thường ấy Chớ vội đam mê rối cả lòng!
|
Cùng một tác giả Hàn Thiên Lương