TIẾN HÓA VÀ THỐI HÓA
(Thanh Liên Đàn, 8-6 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 20-7-1961)
Chư môn đồ hăy suy lư
trong sự và t́m rơ lư đạo như thế nào? Ḱa vàng ngọc có được nhiều hay
chăng? Vàng ở đâu sanh ra? Có phải là ở trong đất cát biến ra chăng?
Ngọc đâu mà ra? Phải chăng ở trong nơi đá mà sanh ra chăng?
Cũng như thế, phật, tiên,
thánh, thần nên từ trong hành nhơn sanh mà đắc đó, chớ nào phải trên
trời rớt xuống mà thành phật, thánh, tiên đâu?
Vậy cũng trong nhơn loại
được tiến hóa nên làm Hiền, Thần, Thánh, Tiên, Phật có năm bực, mà
thối hóa xuống cũng có năm bực là: Ma, Quỉ, Tinh, Yêu, Quái. Nhưng
Phật, Thánh, Hiền cũng là Ma, Quỉ, Tinh, Yêu, Quái.
Tại sao như thế? Có phải
là do tâm chăng? Bởi vậy sách Phật mới nói “Tam điểm như tinh tượng,
hoành câu tợ nguyệt tà, phi mao tùng thử đắc, tác Phật dữ do ha
(tha)”.
Như thế ấy th́ tất cả môn
đồ ai ai cũng có tâm và tánh, nếu giữ được tánh Di Đà, tâm Tịnh Độ th́
thành Tiên, Phật.
Nếu để tánh Ma, Quỉ, tâm
dục vọng si mê tức nhiên là thành yêu quái vậy.
Bởi thế người biết tu
Chơn Đạo rồi luôn luôn lúc nào cũng định tịnh chơn thần, kiên tâm tŕ
chí đừng để vật dục ám ảnh si mê mà sa vào ṿng tội lỗi.
Sở dĩ nhân loại trên thế
gian nầy tranh đấu giết hại lẫn nhau là đang si mê trên đường vật dục
lợi danh, c̣n những nhà tu sĩ đạo đức “lạc tại kỳ trung” là nhờ biết
nhận định được lời hư lẽ thật, khỏi phải lạc lầm theo vật chất giả tạm
trần ai, chỉ có chơn thần là trường tồn bất diệt.
Thượng Tôn thấy chư môn
đồ, năm đạo thứ ba mươi sáu nầy, trên đường công phu mỗi nam nữ đều
được ảnh hưởng một phần nào, nhưng phải cố gắng thắng được ḷng nhơn
dục mới đạt thiên lư tự nhiên mà thành công đắc đạo.
THÁI THƯỢNG ĐẠO TỔ |