CHƠN NHƠN VÀ PHÀM NHƠN
(Châu Minh, 13-2 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu,
29-3-1961)
Nầy các con nam nữ ôi!
các con nhập tịnh trong thập nhứt thời mỗi con mới nhận thấy tâm ư của
các con xao động thể nào? Điều ấy cho các con thấy rơ tâm viên ư mă là
thế nào! Bởi vậy các con đây có hai phần là:
1. Chơn nhơn,
2. Phàm nhơn.
Và cũng c̣n nhiều danh từ
khác hơn là: Chơn ngă hay bản ngă, đạo tâm hay nhơn tâm, nhưng cũng
chỉ vào hai con đường đi lên và đi xuống.
Một là đường thiên lư về
Thầy th́ chơn nhơn hoạt động.
Hai là nhơn dục về phàm
nhơn sai khiến.
V́ vậy, Thầy mở đạo ra,
phân làm hai giai đoạn:
1. là Tôn Giáo Cao Đài.
2. là Cao Đài Đại Đạo.
Cũng như cửa và nhà;
trước khi các con muốn vào nhà, phải bước ngay cửa trước, cửa ấy là
phần tôn giáo đầy đủ qui giới tinh nghiêm, luật lệ trang hoàng để khép
chặt thân phàm của mỗi con cho thuần túy đạo đức.
Lại có phương tiện bồi
công lập đức đủ đầy rồi mới lần vào nhà Đại Đạo để đắc thành chơn tánh
bản nguyên, phục hồi cựu vị. Nhưng các con ôi! đường đạo chẳng khác
một con đường thiên viễn từ dưới trần này đến Bạch Ngọc Kinh. Thầy bắt
các con lo ở từ đầu mối đường phải chịu khó gian lao, thâu thập tất cả
sự kinh nghiệm ở dưới thế trần nầy cho đủ mới được kết quả huy hoàng.
Nếu không giữ được chơn tánh đạo tâm th́ khó mà thắng được ḷng tham
dục lôi cuốn các con vào ṿng tội lỗi.
Mỗi con hăy nhớ lại coi
ngày trước con chưa ngộ đạo Thầy th́ tâm tánh con như thế nào? Rồi
trải qua mấy mươi năm học đạo, ngày nay tâm tánh con ra sao? Mặc dù có
phần thay đổi lớn, từ chỗ xấu ra tốt, từ chỗ dở ra hay, nhưng con ôi!
đường thiên lư vẫn c̣n thăm thẳm, mỗi chơn tâm cần phải phát triển
những tinh thần bác ái, hy sinh cao cả để phụng sự cho nhơn loại, v́
các con tu trong thời kỳ nầy là theo hạnh Bồ Tát, phải rán lo cứu độ
d́u dắt nhơn loại, vừa tu vừa học, vừa kêu gọi nhắc nhở khuyến khích
nhau, tiến theo đường thiên lư, như thế mới hợp ḷng Thầy.
Con ôi! con người sống
nhờ có Tinh, Khí, Thần đầy đủ, sáng suốt thông minh nhờ có tâm tánh.
Nếu con mất những món báu ấy th́ khác nào loài thảo mộc thú cầm đó
vậy.
Con ôi! cần nhứt là phải
trau giồi thân, khẩu, ư, v́ tự nơi ba chỗ ấy mà phát minh ra tư tưởng,
lời nói, việc làm, mà ba món báu Tinh, Khí, Thần cũng xuất hiện từ đó
nữa con.
Vậy mỗi con phải rán định
tịnh liên tiếp sau ngày Đại hội Huyền Đơn nầy, chớ buông trôi, v́ gián
đoạn thờ ơ là bị ḷng tham dục dấy động. V́ cơi trần nầy là cơi dục
giới đó con, tai nghe, mắt thấy, mũi ngửi, miệng nếm, thân rờ, ư muốn
đều tham dục cả.
Vậy các con muốn tiến tột
được đường thiên lư, tức nhiên phải bế cả ngũ quan, không ḷng dấy
động th́ Đạo tâm mới phát triển được.
Về Chơn Đạo Vô Vi các con
có nhận thấy chăng? Vô Vi nghĩa là không làm hữu h́nh tay chơn, nhưng
các con phải làm bằng tinh thần dơng mănh tinh tấn mới thấy được ḷng
phàm.
Bởi thế có câu dạy về
Chơn Đạo là: Ưu thắng, liệt bại. Nếu trên đường tu tịnh tồn dưỡng tánh
tâm, con nào thiếu chí đại hùng, đại lực th́ không sao thắng được giặc
ḷng.
Vậy Thầy mong sao từ đây
đến ngày Đại hội Long Hoa các con không nên bỏ luống một thời nào, v́
trong tứ thời định tịnh ấy là vô vi, để nuôi chơn thần, c̣n ngoài
những tứ thời là hữu vi, để bồi công lập đức là bảo tồn sự sống về thể
chất của mỗi con.
Thi bài:
Hội Huyền Đơn Thầy ban ân
điển,
Cho mỗi con thẳng tiến
đường lành,
Để mà khử trược
lưu thanh,
Kềm tâm định tánh thực hành đạo
Cha.
Trong tứ thời chớ sờn
định tịnh,
Diệt ḷng phàm mới tiến
đường tu,
Công tŕnh, công
quả, công phu,
Thảy đều quan trọng chữ tu mới
thành.
Con đă hiểu tịnh thanh
chơn ngă,
Những việc trần chớ khá
để tâm,
Kềm cho chơn ư
uyên thâm,
Lóng ḷng trong sạch rơ thầm
chơn như.
Thầy đă dạy công phu từ
trước,
Nay thực hành đă được
thành công,
Nước đục con muốn
lóng trong,
Để yên lẳng lặng mới ḥng được
nên.
Hội Huyền Đơn ghi tên mỗi
trẻ,
Sổ Chơn Đạo sau sẽ ân
ban,
Về nơi gia cảnh
tịnh tràng,
Rán cần giữ vẹn lo toan tứ thời.
Lấy đức tin vào nơi tâm
khảm,
Vững một ḷng tinh tấn
mới thành,
Dù cho gặp cảnh
tan tành,
Tâm con cũng cứ tịnh thanh vững
vàng.
Mới thấu đạt huyền quan
nhứt khiếu,
Nhờ công phu rơ hiểu Đạo
chơn,
Con ôi! thế cuộc
tuần huờn,
C̣n nhiều khổ khó chớ sờn tâm
linh.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |