NHÀ TU HỌC, RƠ ĐƯỜNG CHƠN
LƯ
(Thanh Liên Đàn, 3-6 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 15-7-1961)
Bài:
Đời hỗn độn, thú người
lộn lạo,
Cảnh hạ nguơn gian xảo mị
tà,
Khiến nên nhơn
loại bất ḥa,
Thiên tai giáng xuống, cùng là
nạn dân.
Ai tỉnh ngộ tu thân làm
gốc,
Kẻ mê đời lăn lóc theo
đời,
Chịu điều sầu thảm
chiều mơi,
Biết bao ách nước, tai trời đến
dân.
Ấy là cuộc xoay vần giáp
mối,
Đêm tới ngày, hết tối
sáng ra,
Hữu duyên sớm gặp
đạo nhà,
Rán lo tu học, Long Hoa dự vào.
Cơn biến chuyển binh đao
khắp chốn,
Lúc khổ nguy hỗn độn kinh
hoàng,
Người tu hiểu rơ
trần gian,
Là nơi mộng ảo đêm tàn có chi.
Đường đạo đức mới th́ quư
báu,
Đạo cứu đời tái tạo
thượng nguơn,
Thiên cơ đă rơ
tuần huờn,
Khá tua giữ chặt keo sơn một
ḷng.
Trọn đức tin mới mong cứu
văn,
Đức tin là nền tảng người
tu,
Tin trên có Đức
Phụ Từ,
Tin phần vô ảnh khắp nơi bên
ḿnh.
Phần thiêng liêng vô h́nh
nào thấy,
V́ mắt phàm che đậy muội
mê,
Không tường linh
điển phủ phê,
Che người đạo đức lánh bề họa
tai.
Chỉ có đức thoát rày nạn
khổ,
Dù đạn, tên, súng nổ bên
ḿnh,
Cùng là giữ trọn
đức tin,
Có thần độ mạng độ ḿnh cơn
nguy.
Nhờ biết tu trước th́ lập
đức,
Lập đức là ra sức quả
công,
Công tŕnh chí
quyết một ḷng,
Công phu định tịnh lóng trong
thân phàm.
Người tu học lo kham chơn
đạo,
Hiểu luật Trời quả báo
chẳng sai,
Nhân nào quả nấy
trần ai,
Gieo chi gặt nấy, hưởng rày
phước duyên.
Đời cùng khổ, biến thiên
cùng tột,
Cuộc loạn rồi mai mốt trị
b́nh,
Ấy cơ biến chuyển
nhơn sanh,
Thạnh, suy, bỉ, thới, nhơn t́nh
thế gian.
Nhà tu học rơ đàng chơn
lư,
Chơn lư là: Xả kỷ, Vị
tha,
Muốn cho nhơn loại
b́nh ḥa,
Th́ toan xả kỵ, vị tha độ đời.
Muốn độ đời, trước thời
tự độ,
Tự độ rồi giác ngộ kẻ mê,
Chữ “Tâm”, chữ
“Tánh” một bề,
Tâm yên, tánh lặng, qui về cùng
Cha.
THÁI THƯỢNG ĐẠO TỔ |