ĐẠO ĐỨC THUẦN TÚY HỒI
CHẦU NGỌC KINH
(Thanh Liên Đàn, 8-6 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 20-7-1961)
Bài:
Lăo Đại Tiên đêm thanh
ngự bút,
Để giáo truyền giữa lúc
canh thâu,
Hạ nguơn phục thỉ
đáo đầu,
Đạo đức thuần túy hồi chầu Ngọc
Kinh.
Chư đệ muội, đạo huynh
chung thủy,
Ǵn chơn truyền, khắc kỷ
tu thân,
Giồi trau minh đức
tân dân,
Chí ư, chí thiện mới hoàn tṛ
Tiên.
Buổi hạ nguơn trần miền
thống khổ,
Đức từ bi khai mở đạo
Trời,
Tam giáo thống
hiệp quy nguyên,
Độ tận sanh chúng, phản tiền vị
ngôi.
Đường chánh kỷ chiều mơi
kiên cố,
Để hóa nhơn giác ngộ đạo
nhà,
Căn bản vong kỷ,
vị tha,
Đại đồng thống nhứt hiệp ḥa đệ
huynh.
Chí quân tử vẹn ǵn chữ
tín,
Với tấc ḷng phụng thính
Cao Đài,
Để lo tu phận kịp
ngày,
Long Hoa xoay chuyển hội khai kề
gần.
Sổ vàng chạm, chí vàng
trọn thảo,
Bảng ngọc đề, tâm đạo sĩ
nhu,
Muốn nên danh để
ngh́n thu,
Sớm hôm công quả, công phu
chuyên cần.
Kẻ thức trí bươn chân
bước thẳng,
Dầu phong sương, dày dạn
xa xăm,
Trải bao nhiêu
cảnh thăng trầm,
Muốn lo trọn phận hân hoan tấc
ḷng.
Muốn đi đến tân dân minh
đức,
Phải hành theo đúng mức
chơn truyền,
Kinh văn, chí thủ
cần chuyên,
Mới là xứng phận sĩ hiền Đài
Cao.
Chư đệ muội đạo mầu giác
ngộ,
Phận tu mi bồi bổ ân
thâm,
Ngày ngày soi rọi
thân tâm,
Giồi trau bản thể, chất âm vun
bồi.
Đấng nam tử chiều mơi
phục vụ,
Trang nữ liệt phận sự vẹn
an,
Chí tâm thẳng bước
lối đàng,
Để đem giáo lư độ toàn nhơn
sanh.
Chớ đắm thế, mai danh
hiền sĩ,
Măi luyến trần phải lụy
kiệt hào,
Đời tàn xô xát khổ
đau,
Đoạn lần quả nghiệp mới vào bảng
Tiên.
Thấy thế sự ưu phiền lắm
khổ,
Nh́n chúng sanh lụy đổ
đôi hàng,
Cuộc đời nhiều nỗi
lo toan,
Họa tai dồn dập khắp tràn đảo
điên.
Đời Kiệt Trụ ngửa nghiêng
sanh chúng,
V́ nhơn tâm sử dụng lỗi
ngh́,
Đồng chung chịu
cảnh khuynh nguy,
Luật công Thiên định đâu ly măi
hào.
Tri thấu lư cần trau linh
tánh,
Gần đường chơn xa cảnh mị
tà,
Chánh tà đôi ngả
suy ra,
Trược, thanh phân biệt khỏi sa
lụy phiền.
Tâm thanh bạch bổn nguyên
tự giác,
Trí quang minh thấu đạt
diệu minh,
Gắng lo trau sửa
đạo Huỳnh,
Từ bi, bác ái, công b́nh, yêu
thương.
Kỳ nguơn hạ phô trương
Đại Đạo,
Hiệp ba nền tôn giáo
thuyết minh,
Để ra cứu vớt toàn
linh,
Rơ thông giáo lư phục b́nh sáng
soi.
Đây là người, kia người
ai đó?
Người với ta chỉ có một
thôi,
Tranh nhau, giành
giựt mấy hồi,
Hồn ĺa khỏi xác, phủi rồi tay
không.
Cửa thiền môn lóng ḷng
trong sạch,
Nền am tự định tỉnh dường
tu,
Chí tâm vẹt phá
ngút mù,
Giồi trau linh tánh thiên thu
ánh ḷa.
Kẻ luyến thế đạo Cha nào
thấu,
Người đắm trần cá chậu,
chim lồng,
Khôn trong bốn
vách quanh ṿng,
Khôn vầy nên phải đọa trong luân
trầm.
Dại chỉ biết lo tầm lẽ
phải,
Dại như vầy, ấy dại ra
khôn,
Dại không biết
tính thiệt hơn,
Dại không hại chúng, tổn nhơn
lợi ḿnh.
Tứ Diệu Đề đinh ninh nơi
dạ,
Bát Chánh Đạo mau khá ghi
ḷng,
Lưu thanh, khử
trược, lóng trong,
Đồng tu trau sửa, chí công thực
hành.
Tâm quảng đại trọn ḷng
cho đúng,
Tánh khoan nghiêm sử dụng
mới nên,
Giới qui căn bản
làm nền,
Biết ḿnh nhơn loại, biết trên
Cha Trời.
Phận tṛ tu trau giồi
thanh bạch,
Trên thiêng liêng chỉ
vạch lối đường,
Chung đồng huynh
đệ lo bươn,
Con đường siêu thoát thuần lương
tấm ḷng.
LƯ THÁI BẠCH |