TRUNG DUNG, TRUNG ĐẠO
(Châu Minh, 16-2 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu,
1-4-1961)
Người tu nhứt là phải
luôn luôn b́nh tĩnh trọn đức tin với thiêng liêng, giữ vững lập trường
chơn chánh, dù cho hoàn cảnh xáo trộn thế nào, dù việc biến đến bên
ḿnh cũng vẫn giữ thái độ tự nhiên b́nh tĩnh mới sáng suốt để điều
hành những điều khó khăn gay trở sắp đến được. Nếu chư hiền luôn luôn
xao động, việc một tưởng mười, th́ càng tai hại cho thân tâm chư đệ
muội đó vậy.
Người tu phải biết rơ lư
trung đạo, trung dung của Ơn Trên thường dạy. Người mà không giữ được
trung dung, tức nhiên bị chênh lệch mất thăng bằng, tức nhiên phải mất
sự sáng suốt linh hoạt vậy. V́ gần với kẻ ḿnh hờn ghét th́ không thấy
đặng điều tốt, điều hay của người; c̣n với kẻ ḿnh ưa, ḿnh thích th́
không thấy đặng cái dở, cái xấu của người. Bởi thế, người tu chơn đạo
phải để tâm không không, là tâm trung dung, trung đạo, không thiên
lệch, không tư vị, không xu hướng, như thế mới nhận định được những
điều hay dở.
LƯ THÁI BẠCH |