BIỆN PHÂN TÀ CHÁNH
(Huệ Đông Thiên, 3-5 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 15-6-1961)
Này chư đệ muội ôi! trong
thời hạ nguơn cùng cuối nầy, nếu người có ḷng muốn tu hành mà không
đi đúng một nền chánh giáo th́ cũng rất nguy hiểm cho thiên mạng. Bởi
vậy, Thầy đă vạch một đường lối chủ trương rơ rệt là con đường
Trung dung, Trung đạo, Trung ḥa mới đi đến nơi Bạch Ngọc Kinh, về
với Đức Chí Tôn được; bằng vị nào c̣n nhẹ tánh mơ hồ nghi hoặc, chưa
phân biệt điều nào giả, điều nào thiệt, điều nào phải, điều nào quấy,
bạ đâu nghe đó, thấy đâu theo đó, tức nhiên là tu theo sự mê hoặc.
Vậy phải rán mà t́m hiểu,
bởi sự tu phải học, học phải hành, hành cho đến nơi đến chốn mới thành
công đắc quả vậy. Điều cần nhứt là rán giữ thân, khẩu, ư, bởi ba điều
nầy xuất hiện các điều hay, lẽ dở, tội hay phước cũng do tư tưởng, lời
nói, việc làm mà ra. Vậy người tu hành luôn luôn kiểm điểm tư tưởng
hằng ngày, cùng muốn nói điều chi phải suy nghĩ trước và làm việc nào
cũng phải cẩn thận dè dặt cho đạo đức thuần túy, nghĩa là: Đạo đức
chánh chơn, không có màu sắc chánh trị, quân sự ǵ cả. Đó mới gọi là
tu chơn để giải khổ phần thể xác và cứu rỗi phần linh hồn đến nơi trọn
lành trọn tốt đó vậy.
PHÁP LỰC KIM TIÊN |