BIẾT TU NGÀN VÀNG KHÓ
SÁNH
(Ngũ Long Môn, 4-5 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 16-6-1961)
Nầy chư đệ muội ôi! thế
thường hữu h́nh hữu hoại, biết bao nhiêu sự sụp đổ tàn phá của thiên
tai địa ách mà ngày nay vẫn đang liên diễn, biết bao giờ cho nhơn sanh
thoát ra khỏi ṿng biển lửa trần gian?
Nếu con người thức tỉnh
được rồi th́ sự tu ngàn vàng không đổi đặng v́ đối với hiện tại, đối
với thế gian nầy, trong cơ mạt pháp c̣n chi là sự bảo tồn miên viễn.
Người hiểu đạo rồi, sự
chết chóc là một sự thử thách, là cuộc trở về ngôi xưa vị cũ mà thôi.
Thử hỏi chư môn đồ trăm
năm thọ được là bao? và sống trên thế gian để làm ǵ?
Đối với gia đ́nh, xă hội,
nước non, có phải chăng đem tấm thân ra phụng sự nhân loại trên con
đường đạo đức chánh nghĩa để soi gương hậu thế, trong khoảnh khắc trăm
năm, thân vùi ba tấc đất ngọn cỏ c̣n xanh trên nấm mộ, tiếng đời dị
nghị cười chê, không biết bao giờ gội rửa được, bởi tiền duyên măi gây
ra nhân quả.
Dù hèn sang, kẻ tu
rồi, trọn lành rồi, trăm năm, ngàn năm, vạn năm tiếng lành vẫn để.
Người tu phải thực tâm để
lo cho cơ đạo, nếu vào cửa tu không biết điều chánh, lẽ tà, hay, dở
th́ làm sao đạt được con đường đạo?
Vào cửa đạo th́ rất
dễ, nhưng biết đạo để thực hành th́ rất khó vô cùng. Kẻ nào không
vào tịnh thất vẫn có thể tu được, nhưng vào tu mà không biết rơ lẽ
chơn lời giả, phân luận vàng thau, làm sao đạt thấu chơn lư để giải
thoát linh hồn?
VĂN TUYÊN KHỔNG THÁNH |