TỪ THỰC TẾ ĐẾN HUYỀN THÂM
Sự tu hành của các con
trên mấy mươi năm, dầu sau hay trước, nếu con nào công quả dồi
dào, công phu chính chắn, công tŕnh dày dặn, cũng vẫn
được ân phong xứng đáng. Song trên bổn phận của các con là chỉ biết
sùng âu đuốc chơn lư soi rọi cho nhơn sanh noi dấu, th́ không phải là
một phẩm cấp chênh lệch nào để làm mất hết sự b́nh đẳng vị nhơn sanh
của đạo.
Ấy vậy, cũng phải có một
sự phân biệt, đó là biết trọng sự ân thưởng của Thầy phân ra mà thôi.
Đă biết mấy ngàn năm,
các con sống bám lấy một chỗ chốn trần gian, bao giờ cũng vui ít, khổ
nhiều, bao giờ cũng thảm đạm đau thương, cũng chẳng biết bao nhiêu
con lăn lóc vào bả hồng trần, nhưng đó chỉ là ảo ảnh.
Ở thế gian nầy, các con
dầu mong mỏi, ước nguyện bất cứ một điều ǵ mong muốn cho kỳ được, đến
khi được rồi th́ bảo thủ cẩn thận; do đó, thành ra thâm nhiễm thói
quen, tâm sơ ước nguyện điều nhỏ nhen, nhưng đến sau ước mong đến chỗ
to tát.
Biết bao cái khổ, cái vui
cũng do nơi các con tạo lấy, đặng th́ mừng, mất th́ lo, nỗi nhơ nhớp
của nước ṛng, cạn, nỗi lu lờ của vầng cung quảng, nỗi đau khổ của kẻ
trưởng giả đến lúc bần tiện, nỗi tử biệt sanh ly của thế gian biết bao
là ảo mộng.
Bởi vậy, đạo Thầy mở ra
kịp lúc với các con đang vui với sự văn minh vật chất đến tinh thần,
thấp thoáng một giây, phút, giờ mà thôi. Các con lo tu về mặt thực tế,
các con thấy rơ sự thiện lương của đạo. V́ chỗ thiện lương ấy, mà
chúng sanh mới sùng kính. Ngoài thực tại, c̣n có phương diện vô vi,
huyền thâm của đạo để dành sẵn cho mỗi con biết tầm đường siêu thoát.
Các con ngộ được đạo Thầy
rất hữu hạnh thay!
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |