NGUỒN CỘI VÀ CĂN BẢN CỦA
LẼ SỐNG, CHẾT
Thầy rất khen ḷng chơn
thành xây dựng một bửu cảnh để các con hôm sớm d́a nhau đi trên con
đường đạo lư. Nhưng một cảnh tịnh uy nghiêm đồ sộ, hay bao nhiêu tịnh,
con cũng có thể làm nên được, nhưng mà sự bảo tồn linh hồn đạo, bảo
tồn cảnh tịnh sum vầy là một việc rất khó khăn.
Đạo có thăng trầm, xoay
chuyển, có gian nan mới tường thiết thạch, nếu xuôi ḍng th́ Thầy
không bao giờ mở đạo.
Thầy mở đạo cốt ư để đưa
các con đến chỗ an vui, hạnh phúc. Bởi vậy, đạo không phải một chiều,
xuôi hướng, có gian nan mới biết được giá trị con người, có gian nan
mới hiểu sức của các con là dường nào, tâm trí các con ra sao?
Nầy các con ôi! Con nh́n
thú cầm, xà khu, hổ lạc, nộc tuy độc, nhưng các con có thể trừ rắn
tuyệt dứt; nhưng đối với tâm ác của loài người trên thế gian, các con
không thể nào biết và trừ tuyệt đặng.
C̣n dùng thước đo sông,
đo núi; nhưng không thể dùng thước đo ḷng người sâu cạn. Như thế, chỉ
có sự thiện, sự đạo đức mới làm dịu ḷng người, mới thức tỉnh lương
tri con người theo đường chánh đại quang huy.
Mỗi con, Thầy đều phú cho
một bản thể, ấy là mạng; nhưng sự họa phước đều do các con gây ra mà
thôi. Thầy không bao giờ đem khổ gây cho mỗi con, Thầy chỉ đem đạo lư
để cho các con tự gầy sự an nhàn, cực lạc.
Các con nêu hiểu sự
đạo đức, thương yêu, nhân nghĩa là căn bản mọi sự sống. Trái lại,
thiếu đạo đức thiếu t́nh thương, thiếu nhân nghĩa, mà vẫn tràn ḷng
tham dục là nguồn cội của sự chết vậy.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |