THÁI QUÁ BẤT CẬP
Phàm sanh ra con người
th́ các con phải chịu sống vui, sống khổ. Các con được sự vui sướng
toại ḷng, các con không giữ đặng nỗi vui mừng trong phạm vi, lại quá
vui đi rồi con không nh́n quanh con bao nhiêu cơ cực, khổ phiền của kẻ
khác. Rồi sau nầy gặp sự buồn, con vội cho là buồn, bởi quá vui th́ sự
buồn cũng không kém phần nào.
Trong khi con buồn, quanh
con bao nhiêu kẻ sung sướng v́ đời, rồi sinh ra chán ghét.
Bởi thế, nên càng đào hố
sâu, càng rấp gai trên ngỏ của con đi; sự vui con không lấy ǵ làm vui
quá, th́ sự buồn, con mới thấy vững chí điềm nhiên mà gở đặng. Vui quá
vui, th́ buồn cũng bấy nhiêu.
Kiếp con người không giữ
đặng tâm tánh để đến chỗ thái quá, th́ các con phải chịu buồn thảm hơn
là vui.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |