T̀M CHƠN LƯ
Thấy rơ, vạch hướng bươn
đi đúng với phong thuần chơn chánh của nền Đại Đạo hiện kim. Lẽ sống
của con người ắt phải có lẽ chết, mà sự tu tức là tầm lẽ sống vĩnh cửu
ở chỗ chết.
Lẽ sống không phải duy
nhất; nếu chỉ nh́n duy vật, bỏ duy tâm th́ lạc lối rất lớn vậy, v́ duy
vật, duy tâm đều tương đối cũng như h́nh với bóng, h́nh bóng xứng đối
ở một điểm phát sinh; nếu không h́nh làm sao có bóng, đó là hai phương
diện hữu h́nh và vô vi trên yếu điểm quan trọng về đường lối giáo dân
vi thiện.
Chẳng những vạch rơ đường
lối cho người thấy, lại c̣n phải phân điều lợi hại cho người biết như
thế nào mới được, nếu hiền đồ nam nữ bước đến ngưỡng cửa từ lành mong
mỏi đạt đến chỗ thần, thánh, tiên, phật th́ không thể toại ư được.
Sự nên thần, thánh, tiên,
phật không có chi là khó khăn, chỉ khó khăn ở chỗ cố gắng chí đi đúng
với đường tu.
Cái hăo vọng ấy mà trên
nhược điểm là không thể đạt chí đến nơi, đến chốn, nếu không thật sự
với nền đạo. Biết rằng con người ở phàm gian, ai cũng có lầm lỗi
khuyết ưu, hoặc ít hay nhiều, song, hăy xem những lầm lỗi khuyết điểm
ấy như vướng gai trong bụi rậm, như đá, sỏi, cát ở đầu chơn thường vấp
phải.
Hiền đồ nam nữ đă biết
chữ Đạo rồi, th́ dụng hai chữ H̉A và THƯƠNG. Ḥa hỉ trên phương
diện khảo đảo, thương yêu khi lầm khuyết, sữa chữa những khuyết nhỏ,
khuyết lớn bằng lẽ thuần nhă mới ra vẻ người đạo.
Nếu có quan niệm xấu,
tốt, nghèo, giàu, cao, thấp đó tức là gây các chênh lệch, đạo đức
thành phần cá nhân, dù hèn mạt đến đâu, nếu chư hiền đồ thật tâm sửa
dựng và cho đấy là hoàn hảo, th́ con người một khi đă xấu xa nhưng
hiền đồ cho rằng tốt, ắt kẻ ấy tự thẹn với lương tri, lương năng mà
sửa lần vậy.
Chỉ v́ quan niệm xấu,
tốt, cao, thấp, giàu, nghèo mà xô đẩy con người đến chỗ diệt mạng, mù
quáng, càng sa đọa.
Phương diện đạo đức là tư
tưởng chơn chánh, lư trí chánh chơn, hành động đạo đức, nếu mọi người
trên hoàn vũ nầy thiện mỹ như vậy th́ không một ai đau khổ hoặc giả mà
hiềm tỵ nhau nữa.
Sự hiềm tỵ âu cũng là do
thâm tâm con người chưa được thấm nhuần chữ tu.
Muốn trở nên con người có
một lương tri đạo đức, một tư tưởng chánh đáng, một lư trí trong sạch,
một hành động sáng suốt không ǵ bằng lẽ đạo được. Bởi v́: Đạo mở ra
từ thấp đến cao đều có căn bản thiện lương, do đấy mới có kết quả ở
mai hậu.
Bước đến cửa đạo, những
tưởng chư hiền đồ t́m chơn lư đạo là đường lối, là căn bản để trau
giồi thân tâm thuần túy, nào phải t́m những mầu nhiệm huyền pháp của
thiêng liêng.
Trước kia, đă bao thánh
triết, hiền nhân lụy ḿnh, cũng bởi do chữ huyền pháp mà ra.
Gẫm lại: kiếp sống của
môn đồ trên thế gian nầy không ổn định, có có không không trong nháy
mắt. Nếu mặc may ăn không ngồi rồi, th́ bóng quang âm của đạo không do
sự chờ trông. Các căn cội ở trần gian nầy đă buộc bao con người vào
đường khổ ải, bởi dàm danh khóa lợi, dàm danh th́ danh buộc, khóa lợi
th́ lợi trói ràng.
Số phận do thiên dĩ định
đường nào th́ an phận, đừng tranh đua vật chất. Bởi một kỳ thất vọng
vô định gây nên, hay nghe lời kẻ khác th́ uổng công mà thôi.
VĂN TUYÊN KHỔNG THÁNH |