CHỚ PHÂN MẠNH YẾU
(Ngũ Long Môn, 4-5 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 16-6-1961)
Các con bước vào ngưỡng
cửa từ lành, không c̣n có thể phân ra mạnh yếu, sang hèn. Ḱa các con
thấy chăng? Bạch thố ngồi trên lưng hổ, đi dạo năm non bảy núi, rồi
kiêu căng tự đắc, cho ḿnh là chúa tể sơn lâm. Nhưng có biết đâu sự sợ
hăi của các con vật xung quanh, là sự tạm mượn nhất thời. Ḱa con xem
sư tử, lúc đương thời mạnh bạo dường bao, chí vươn vươn oai hùng lẫm
liệt, nhưng lúc cuộc đời tàn tạ, những thú chung quanh c̣n có sự sợ
hăi chút ǵ đâu? Lại c̣n cắn xé phân thây là khác.
Sự đời việc đạo cũng thế
thôi, không nương theo mạnh, chẳng núp theo bóng yếu hèn, không luận
sang, không chê rằng hèn kém, cửa tu đều là huynh đệ tỷ muội mà thôi.
Nếu các con thật sự yêu
thương như cốt nhục, như chân tay, điều đó cũng là điều quư báu lắm
rồi, hà huống chi một việc vĩ đại hơn, là cứu vớt chúng sanh.
Các con thử nghĩ, đê kia
ngăn nước chảy muốn lở bờ, con không t́m cách để sửa đoan, một ngày
kia con liệu lường sao kịp khi nước chảy đă đến chân con?
Trước con phải lo cho
tṛn bản thân con, con không cần kêu gọi một ai để theo chân con, nếu
con hành tṛn đạo đức. Gương ấy sẽ cho mọi người biết, mà thức tỉnh
giác ngộ trên đường tu.
Tỷ như đuốc dẫn đàng, nếu
sáng lên dù bao xa cũng thấy, bằng đuốc to lớn dường nào, mà đốt không
cháy, con thốt rằng sáng sủa, kẻ quanh con cũng đủ thấy rồi làm sao
con kêu gọi người được.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |