LẬP TRƯỜNG ĐẠO ĐỨC
Ở trường đời ai cũng biết
rằng: Quyền tước, danh vọng là quư, là tốt, không bao giờ vọng động
đến sự nghèo khó, nhục nhă, đê hèn.
Nhưng, sự quyền tước,
danh vọng cầu mong mà chẳng toại. Trái lại, sự nhục nhă, đê hèn không
một ai cầu mong mà vẫn đến. Cũng như sự tốt, ai cũng mong rằng cho
tốt, không một ai muốn xấu, nhưng sự xấu vẫn đến. Đó là lẽ thường
nhiên của tạo hóa.
Như sự làm lành, ai cũng
hiểu rằng phải, rằng tốt; sự ác, ai cũng cho rằng quấy, nhưng sự lầm
lỗi vẫn kề bên, không thoát ly ra đặng.
Suy luận ra con người,
nếu có biết điều phải, điều quấy, và lập trường với đường hướng chơn
chánh, một khi đă nhận định th́ sự có ấy bất di, bất dịch.
Trái lại, không phân phải
quấy, chỉ ham h́nh thức bề ngoài nhân thế, vật chất, rồi quên mùi đạo
đức là căn bản, không chịu trau giồi thuần lương đạo hạnh, tu không
đào tạo một chí hướng đặc biệt, muốn dựa vào đâu th́ dựa, chẳng khác
nào bèo trôi xuôi ngược theo gịng sông, như thuyền không lái, muốn
tấp dựa nơi nào cũng đặng.
Vậy sự biết và không biết
phải phân tách và biện luận để đạt một chí hướng chơn chánh. Mỗi hiền
đồ biết chơn chánh đạo đức của một tư tưởng nào, một khối đạo nào, th́
đặt hết tâm trí để phụng sự th́ mới có kết quả.
Chí hướng của con người
phải là nhất định. Bởi lẽ ấy, trước khi đặt một tư tưởng vào một khối
đạo, vào một tôn giáo, phải xét từ hành vi, giáo lư có đúng với chơn
truyền không?
NHƯ LAI PHẬT TỔ |