THẲNG TIẾN TRÊN ĐƯỜNG
THIÊN LƯ
(Huệ Đông Thiên, 5-5 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 17-6-1961)
Nầy các con ôi! mỗi con
được làm người đây không phải mỗi một kiếp nầy mà có được. Các con đă
trải qua bao nhiêu kiếp rồi, lộn quanh lên xuống trong ṿng lục đạo
luân hồi do nhân quả nghiệp của mỗi con tự tạo. Đến nay là thời kỳ mạt
kiếp cuối tận hạ nguơn, Thầy ban đại xá, mở Tam kỳ Phổ độ mà d́u dắt
các con phản bổn huờn nguyên trở về ngôi xưa vị cũ.
Nầy các con ôi! với luật
công b́nh, Thầy thương các con, Thầy chỉ dạy rành mạch con đường đạo
lư về Thầy, rồi tự mỗi con cố gắng mà đi về cùng Thầy, chớ Thầy không
bồng ẩm các con được. Đường thiên lư dù xa xăm diệu viễn, với năng lực
của con, dầu thiếu kém thế nào, cũng lần lượt khỏe đi, mệt nghỉ, rồi
tiếp tục tiến hành, th́ cũng có ngày hội hiệp về cùng Thầy được. Chỉ
đáng lo cho những con thiếu ḷng kiên nhẫn, hay thối chí ngă ḷng, đi
trên đường đạo lư được bảy phần mười, gần đến Bạch Ngọc Kinh thế mà
vẫn c̣n ḷng phàm tâm tục tánh, uể oải trên bước đường tiến bộ, ḷng
muốn thối hóa, th́ làm sao dự được Đại hội Long Hoa mà hội hiệp cùng
Thầy đó các trẻ?
Con ôi! nhà con dầu có
tối tăm mù mịt trong cả ngàn năm, nhưng có đốt đèn lên th́ được sáng
ngay. Cũng như thế, mặc dù trở lại bao nhiêu kiếp con không tu tỉnh,
nhưng nay con hạnh ngộ đạo Thầy, tức nhiên là con cũng được sáng tỏ,
cũng như biển trần khổ mênh mông không bến, nhưng kẻ biết hồi đầu
hướng thiện sẽ được đến bờ ngay.
Vậy trên mấy mươi năm học
đạo, mỗi con nam nữ đă nhận định cuộc đời hạ nguơn cuối cùng hỗn độn
điêu tàn là bởi đâu mà ra? Các con khá sợ mà trọn tin luật nhân quả
luân hồi để làm lành hưởng phước, lánh dữ khỏi mang tai họa nghe các
con, v́ chính ḿnh tư tưởng, việc làm, lời nói các con mà gây tạo lành
hay dữ là tự mỗi con chiêu họa hay phước đến vậy.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |