DIỆT TRỪ BẢN NGĂ
(Châu Minh, 1-2 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu,
17-3-1961)
Nầy chư đệ muội! Thầy có
dạy rằng: Dù cho một bậc Đại La xuống trần mà không tu cũng khó trở về
ngôi vị được.
Với lư ấy, ở trong xác
phàm thân nhục thể nầy mà không tu tâm sửa tánh, tức nhiên phải sa vào
ṿng tội lỗi trầm luân măi măi, bởi xác thân nầy là phàm nhơn, là bản
ngă nhơn dục đủ điều. Bởi có bản ngă mới sanh điều ích kỷ, tự cao, tự
phụ, tự kỷ. Nếu diệt được bản ngă th́ nhơn ngă làm sao phát hiện được.
Bởi vậy người quân tử
hành đạo cốt ở thân ḿnh, có làm sai điều chi th́ ḿnh tự ḿnh, cũng
như người tập bắn, bắn không trúng bia là tự ḿnh nhắm không ngay. Bởi
sách có câu: “Xạ hữu tự hồ quân tử, bất chi chánh học, chư kỳ thân”
nghĩa là: người tập bắn tựa hồ như người quân tử, bắn không trúng bia
là tự xét ḿnh lại, chớ không nói rủi ro hay đổ thừa điều chi đặng.
Như Bần Đạo đây khi sanh
tiền c̣n xác phàm cũng thế, không ai gọi là thập toàn được. Trong việc
làm có điều dỡ, điều hay, nếu ḿnh tự xét không đặng, th́ có bạn ḿnh
chỉ cho ḿnh thấy.
Bởi vậy, sách có câu: “Học
sư bất như học hữu”, lại phải tập tánh quân tử như Tử Lộ
xưa kia, ai chỉ lỗi th́ mừng, đừng có tánh tự cao, tự phụ, tự ái, mà
không dám nh́n nhận những điều ḿnh làm sai lạc, th́ không thế nào
tiến bộ trên đường đạo đức được.
Đây Bần Đạo cũng nhắc lại
một câu chuyện cổ, v́ cổ kim, đời đạo đồng nhứt lư trên đường tu học.
Như vua Cảnh Công nhà
Tề có tánh hay uống rượu, một bận nọ say luôn cả đêm ngày, xao
lăng việc triều chính. Huyền Chương can rằng: Nhà Vua nếu uống
rượu say sưa như thế, hạ thần xin can. Nếu Bệ Hạ không bỏ rượu th́ hạ
thần đây tự tận. Vừa lúc ấy, có Án Tử vào chầu, Vua liền bảo
rằng: Huyền Chương can ta bỏ rượu, nếu không th́ y tự tận. Nếu
ta nghe th́ quá non, bằng không nghe th́ lỡ ra y chết, cũng đáng tiếc.
Án Tử tâu rằng: May lắm, may cho Huyền Chương gặp nhà
vua, nếu gặp vua Kiệt Trụ th́ Huyền Chương đâu c̣n sống
đến bây giờ đây. Cảnh Công nghe hối ngộ, chừa rượu luôn từ đấy.
Chư đệ muội có thấy
chăng? Bực nhà vua với bản ngă mê thích rượu, được có người can gián,
nhưng Huyền Chương can bằng lời áp bức, chạm đến ḷng tự ái.
Chỉ có Án Tử biết uyển chuyển dụng lời, làm cho Cảnh Công biết hối
ngộ liền. Đó là chơn ngă của Cảnh Công thức tỉnh trên lẽ chánh.
Vậy người tu đây cũng
thế, dù ở trong cương vị gia đ́nh, xă hội hoặc chức vụ trong tôn giáo,
cũng phải diệt trừ bản ngă, th́ chơn ngă mới sáng suốt nhận định điều
hư lẽ nên, cho thích hợp với hoàn cảnh tŕnh độ nhơn tâm.
PHÁP LỰC KIM TIÊN |