THUẬN THIÊN GIẢ TỒN,
NGHỊCH THIÊN GIẢ VONG
(Minh Đức, 10-6 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu,
22-7-1961)
Nầy chư đệ muội ơi! ḱa
chốn thiền môn, chùa chiền, tịnh thất, th́ nhà tu sĩ hằng lui tới trau
tâm luyện tánh, bồi công lập đức. Nọ cảnh ca lâu, tửu quán, th́ khách
làng chơi tấp nập để mua vui theo cùng tứ đổ. Nọ chốn vơ đài bậc anh
hùng đến để tranh tài ba thao lượt. Đó là lư tự nhiên của ư nghĩa câu:
“Gia nội hữu quân tử, môn ngoại quân tử đáo. Gia nội hữu tiểu nhơn,
môn ngoại tiểu nhơn lai”, là định luật tự nhiên, gọi là hợp điển
theo tầng lớp chẳng khác nào câu của Đức Thái Thượng dạy rằng: “Họa
phước vô môn, duy nhân tự triệu”.
Cũng như thế, họa phước
bởi tâm mà tạo ra, nghĩa là: tâm của mỗi người nếu được trọn lành trọn
sạch, tức nhiên là phước thần đến; c̣n tâm kẻ nào gian ác, mị tà,
quyền tước, tức nhiên ác thần họa lai chẳng sai.
Như thế, người tu phải
hiểu rơ điều ấy rồi th́ luôn luôn giờ phút nào cũng rán kềm tâm, chơn
tánh thẳng ngay trọn lành tin tưởng Trời, Phật, th́ sẽ được hưởng
phước; bằng trong tâm xao xuyến dục vọng những điều ác quấy, tức nhiên
phần vô h́nh cũng có những ác thần, ma quỷ xúi giục. Mắt phàm đâu thấy
rơ, chỉ có bậc chơn tu huệ nhăn mới được thông tường. C̣n nói chi đến
phần thiêng liêng là Trời, Phật, Thánh, Tiên th́ thấy rơ tâm lư chư
hiền chẳng sai một mảy.
Vậy biết sự tu hành là
quí báu th́ nam nữ tức nhiên đă tiến trên đường thiên lư là thuận
Thiên ư giả tồn, c̣n những ai đầy ḷng nhơn dục mê muội, ắt phải chịu
những điều khổ khó, là nghịch Thiên, ắt phải diệt vong. Nhưng chư đệ
muội phải hiểu rằng: trong tâm ư thường thường nhơn dục hay dấy động,
v́ thế ấy, lắm lúc c̣n vấy phạm, v́ không chiến thắng được ḷng nhơn
dục đó.
Nầy chư hiền đệ muội ôi!
chẳng có chi quư bằng làm lành, làm phải, lại c̣n khuyến khích nhắc
nhở người xung quanh ḿnh cũng phải làm lành. Như thế th́ hưởng
phước đức biết bao đó!
LƯ THÁI BẠCH |