THIÊN LƯ NHƠN DỤC
(Châu Minh, 15-3 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu,
29-4-1961)
Người ở đời ai cũng muốn
sang giàu, nhưng mà không cố gắng siêng năng lo làm, cùng là ăn cần ở
kiệm đúng theo phương pháp kiên tŕ học tập, th́ làm sao nên sự nghiệp
vật chất được?
Người tu học cũng thế;
thấy những bậc phật, tiên, thánh trọn lành ai cũng muốn ham, nhưng mà
làm chẳng được trọn lành trọn phải là bởi tại sao? Phải chăng là nhơn
dục chưa diệt tận.
Vậy thiên lư là ǵ?
Nhơn dục là sao?
Thiên lư là: Lẽ phải,
điều hay, sự lành.
Nhơn dục là: Lẽ trái,
điều dở, sự ác.
Nhưng trong tam giáo đều
vạch rơ hai con đường với danh từ là: phật ma, tiên tục, thánh phàm;
Quân tử, tiểu nhơn cũng thế; nhưng tựu trung đều cũng ở trong tâm
người mà ra cả thảy; từ thánh nhân đến tất cả mọi người, cùng đồng bẩm
thụ một lư, một khí mà ra, tức nhiên là ai cũng có tâm hồn và thể xác
như nhau; nhưng khác ở sự hành động mà thôi.
Bởi thế: xưa kia vua nước
Tề cho người theo dơi ḍ xét Á thánh Mạnh Tử, coi có điều ǵ khác với
người ta không? Th́ Mạnh Tử đáp rằng:
“Hà dỉ di ư nhơn tai,
Nghiêu Thuấn giữ nhân đồng hỉ.” Nghĩa là: Ta có khác ǵ người đâu? Vua
Nghiêu Thuấn cũng như tất cả mọi người vậy.
Như thế th́ tất cả nhân
loại đều như nhau, nhưng sự hành vi khác là ở sự phải quấy, tốt xấu mà
thôi, cũng tượng trưng cho đường thiên lư và nhơn dục đó.
Như vậy, ai đă biết lấy
tâm làm chủ được xác thân, th́ người ấy tiến theo thiên lư, c̣n ai để
tâm bị thất t́nh, lục dục ám ảnh, tức nhiên là theo đường nhơn dục.
PHÁP LỰC KIM TIÊN |