LO CHO NHƠN LOẠI THÀNH
NÊN ĐẠO VÀNG
(Châu Minh, 1-2 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu, 17-3-1961)
Thi bài:
Câu “Nhứt nhựt nhơn thân
tam tỉnh”,
Để xét ḿnh bản lĩnh dở
hay,
Dưới trần mỗi việc
là thầy,
Mỗi môn học có dở hay lẽ thường.
Biết sự dữ, soi gương để
tránh,
Rơ điều hay, tâm tánh ghi
vào,
Để mà phát triển
lên cao,
Thân hồn trong sạch làu làu tinh
anh.
Người tu học ư thành, tâm
thật,
Để bồi nền âm chất vững
vàng,
Rồi lo tịnh luyện
mới an,
Tánh tâm rèn luyện, vững vàng
chơn nguơn.
Điều cần yếu chớ sờn tâm
chí,
Vững một ḷng, một ư lo
tu,
Gặp cơn khổ khó
dăi dù,
Cũng không nao núng công phu tứ
thời.
Phận sĩ tu đạo đời cho
vẹn,
Hiệp nhơn tâm vun quén
cội nguồn,
Quả công bồi đắp
tṛn vuông,
Vâng theo giới luật làm khuôn
sửa ḿnh.
Giới, Định, Huệ tận t́nh
hành đúng,
Giữ tṛn câu xử dụng đạo
Trời,
Giúp cho sanh
chúng đồng thời,
Trên đường giác ngộ ta người
chớ phân.
Đồng chung sống dưới trần
tiến hóa,
Ḿnh muốn nên, người khá
cũng nên,
Chẳng c̣n ích
kỷ mới bền,
Lo cho nhơn loại thành nên
Đạo vàng.
Ḷng bác ái thương toàn
vạn vật,
Dạ từ từ thành thật giúp
nhau,
Dạy khuyên sanh
chúng đồng bào,
Trên đường hướng thiện một màu
tu chơn.
Đă hiểu rơ hạ nguơn mạt
kiếp,
Thầy lập đời cứu kịp nhơn
sanh,
Ăn năn, hối ngộ,
làm lành,
Bỏ điều gian ác, lập thành Thuấn
Nghiêu.
Cảnh cực lạc, tiêu diêu
tại thế,
Người có tu phước đức
hưởng chung,
Ngày nay nam nữ
tương phùng,
Trên đường Đại Đạo đồng chung lo
lường.
Nhắc nhở nhau trên đường
công quả,
Cho đủ đầy lánh họa trần
gian,
Tu tâm, luyện tánh
cho an,
Gặp cơn khổ khó chẳng màng cực
thân.
Vậy mới đáng nguyên nhân
tỉnh thức,
Lo tṛn câu môn đệ của
Thầy,
Giúp đời cứu thế
vần xây,
Qua cơn ách nạn, đến ngày Thuấn
Nghiêu.
PHÁP LỰC KIM TIÊN |