CHIA NHAU BAO NỠ ĐÔI ĐÀNG
ĐÓ CON
(Bạch Quang Đàn, 8-6 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 20-7-1961)
Thi bài:
Rừng sâu đêm tối
khó ḍ,
Mùi trần nếm thử, thẫn thờ hồn
linh.
Ḱa non bể xoay ḿnh
chuyển động,
Nọ con người kiếp sống là
bao,
Cũng như giọt nước
ba đào,
Sớm tan chiều hiệp, lạc vào bến
mê.
Đường tục lụy tái tê đau
khổ,
Ngơ thiên đàng là chỗ yên
vui,
Đ̣ tiên chẳng mượn
người bơi,
Thuyền ma, thuyền quỉ, chiều mơi
giựt giành.
Thương bấy trẻ tay khoanh
sáu khắc,
Thảm v́ con hiu hắt năm
canh,
Nên Thầy ngồi ngó
chẳng đành,
Hạ ḿnh khiêm nhượng lời lành
khuyên con.
Gọi bốn bể lần chơn bước
đạo,
Kêu năm châu mở tháo cơi
ḷng,
Con nh́n cá chậu,
chim lồng,
Biết bao khổ năo khó ḥng thoát
ra.
Đường con đi bên tà, bên
chánh,
Ngơ trần ai lắm cảnh con
ôi!
Hổ kia sa hố bởi
mồi,
Ruồi tham mật ngọt, chết ruồi đó
con.
Có những trẻ trèo non lặn
suối,
Hầu làm sao thâu lợi cho
nhiều,
Con quên cái luật
thiên điều,
Lợi nhiều th́ phải hại nhiều đó
con!
Thầy tiễn con lần chơn
xuống thế,
Và dặn rằng: con để tâm
tu,
Giáo dân ác bạo
nên từ,
Ngày sau Thầy sẽ Cung Hư rước
về.
Mà nay trẻ mải mê trần
thế,
Nên Thầy đây khó lẽ đem
về,
Bởi nhiều con mắc
lời thề,
Đường xưa khó trở hồi quê căn
lành.
Thầy mỏi mắt năm canh sáu
khắc,
Để chờ con tín bặt cơi
trần,
Vai con mang nặng
lỗi lầm,
Thân Thầy con muốn xé dần cho
tan!
Con càng mê Thầy càng
chua xót,
Thời con nào đă trót lỗi
lầm,
Thầy không răn trẻ
muội tâm,
Hỡi con thức dậy, nắng chang lên
rồi.
Con đừng họa, rồi bôi,
lại họa,
Họa làm sao cho cá hóa
rồng,
Con đừng sơn phết
Tiên Ông,
Rồi bôi ra cũng chim lồng tù ao.
Thầy thương con, Thầy sao
con vậy,
Thầy tâm nào, tâm lại hại
con,
Miễn sao con được
vẹn toàn,
Ḷng Thầy đẹp dạ vàng son vô
ngần.
Bởi con chẳng dứt trần u
ám,
Nên lỗi lầm con gắn bên
lưng,
Thầy thương, Thầy
măi nhắc chừng,
Sao con không liệu, ngại ngùng
mà chi?
Đă bước vào đường đi nhứt
định,
Th́ con lo nương vịn liên
dây,
Dầu cho đau khổ
dẫy đầy,
Người xưa sao vậy, người nay sao
vầy.
Con đắn đo xưa nay con
rơ,
Muôn cay sầu đừng bỏ cho
Thầy,
Thầy thương Thầy
mới xuống đây,
Không nài khó nhọc lời nầy nhủ
khuyên.
Lành dường thể tợ son
phết măi,
Dữ tợ như hoa thảy dọc
đàng,
Mạnh ai nấy giẫm
đạp chơn,
Thiện là bộ áo an toàn vô biên.
Thầy cầm giữ mối giềng tá
thế,
Khuyên hết ḷng, hết lẽ,
ṃn hơi,
Sao con nhiều đứa
cải lời,
Quên rằng thưởng phạt tay trời
là đây.
Con chớ nghĩ riêng tây,
riêng rẽ,
Để chia đàng lẻ tẻ đôi
phang,
Cầm dao nào nở
đoạn đành,
Chia nhau bao nỡ đôi đàng đó
con?
Thầy đâu dạy thua hơn,
hay kém,
Thầy dạy rằng: hành thiện
hoàn toàn,
Học gương thánh
triết hiền nhân,
Để soi kim cổ ngàn năm chói ḷa.
Mồ hoang dại ai mà tôn
quư?
Tôn quư là cái vị tinh
thần,
Tinh thần mới đặng
thiện toàn,
Phong sương chẳng đổi vững vàng
ngàn thu.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |