ĐẠI ĐỒNG HUYNH ĐỆ KỲ THỜI
ĐẾN ĐÂY
(Châu Minh, 10-6 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu,
22-7-1961)
Bài:
Nước gạn đục nhờ phèn mới
lóng,
Người có đức được sống
thanh b́nh;
V́ đâu nhân loại
nghiêng chinh?
Phải chăng thiếu đạo, mất t́nh
yêu thương.
Bởi thế ấy tai ương măi
măi,
Thiên tai rồi c̣n lại nạn
dân;
Biết bao cảnh khổ
tao tân,
Nếu không thức tỉnh chịu phần
diệt vong.
Người hữu duyên rơ thông
Đại Đạo,
Ấy tiền căn thọ giáo chơn
truyền;
Hôm nay hạnh ngộ
phước duyên,
Theo Thầy học đạo chánh truyền
thành công.
Thuận Thiên th́ sống
trong thánh đức,
Bằng nghịch Thiên khổ cực
luân trầm;
Đời không đạo đức
nạn thâm,
Người tu sẽ được vững tâm trọn
lành.
Sự quư báu lưu thanh khử
trược,
Cơi trần gian ai được
sống c̣n?
Ấy nhờ công đức
vuông tṛn,
Theo Thầy học đạo mót ḅn thỉ
chung.
Đời càng khổ phải tùng
Thiên ư,
Để hành theo giáo lư tu
chơn;
Mới là đi đến
thượng nguơn,
Cảnh đời thánh đức hiền nhơn
hoàn toàn.
Chừng ấy mới được an hạnh
hưởng,
C̣n hiện nay nghiệp
chướng c̣n nhiều;
Rán mà công quả
sớm chiều,
Công phu cho đủ, thương
yêu khắp cùng.
Với công tŕnh đồng chung
lo đạo,
Kêu gọi nhau hoài băo đạo
Trời;
Dắt d́u sanh chúng
đến nơi,
Đại đồng huynh đệ kỳ thời đến
đây.
Chư đệ muội giờ nầy hội
hiệp,
Trọn điển lành khá tiếp
vào tâm;
Ư, thân, khẩu được
cân phân,
Trọn lành, trọn tốt, hưởng phần
thiêng liêng.
Sự tu học cần chuyên tinh
tấn,
Nhắc nhở nhau, hướng dẫn
cùng nhau;
Chớ ḷng biếng trễ
lạt màu,
Ắt là phải chịu đớn đau với đời.
Đường thiên lư chiều mơi
thẳng tiến,
Thắng cơi ḷng biến
chuyển muốn ham;
Khá toan thức tỉnh
nơi tâm,
Đừng cho dục vọng lén thầm xúi
nguy.
Người tu chơn sân si dứt
bỏ,
Với một ḷng đại độ yêu
thương;
Từ bi, hỉ xả lập
trường,
Chẳng c̣n sân hận vấn vương bên
ḿnh.
Tâm thư thái vẹn ǵn nhân
nghĩa,
Chẳng bợn nhơ theo phía
lợi danh;
Chữ tu phải rán
thực hành,
Đúng theo tôn chỉ mới thành tṛ
tiên.
LƯ THÁI BẠCH |