KHOAN NGHIÊM DUNG H̉A
(Ngũ Long Môn, 6-5 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 18-6-1961)
Tại sao các con gây ra
điều tội lỗi chính các con chưa biết? Đó là do vật chất hồn của mỗi
con ám ảnh, làm cho con chỉ biết cái lợi trước mắt, mà quên sự hại
đàng sau. Nếu các con cố luyện tập muội hồn trở nên chơn hồn, một chơn
hồn xán lạn trở thành một anh hồn tinh túy thiêng liêng th́ có khó chi
ngày trở về ngôi vị. Nhưng đều do các con không hiểu sự lỗi do đâu mà
ra cho nên nhiều con sa ngă trên đường tu. Con đang vật lộn với sự ham
vọng ở đời, bao nhiêu sự tham vọng đó đều do tục tánh gây ra. Kẻ biết
dùng đến nó th́ luyện nó trở thành một vị thần linh cao cả, để khiến
sai phục vụ cho bản thân, cho nhân quần xă hội. Trái lại, không biết
dùng đến nó th́ nó trở thành một vị thuốc độc, một thần ác bạo, đem
con đến chỗ tàn tạ trầm luân.
Thế nên, con biết đạo
rồi, bao nhiêu điều dĩ văng Thầy đều ân xá cho con, nhưng hiện tại con
gây tội lỗi th́ Thầy làm sao ân xá được? V́ kẻ không biết việc đó là
lầm lỗi, mà phạm lỗi th́ tha thứ được, c̣n kẻ biết việc đó là lầm lỗi,
mà cứ vương vấn đi tới, th́ Thầy không thể khoan dung. Bởi vậy, Thầy
hằng khuyên các con nên trọng luật đạo, để làm tṛn người đạo đức chơn
tu con phải nghiêm trị lấy thân con, con đừng để gây ra những điều tội
lỗi vô ích. Nhưng sự nghiêm của các con phải hạ ḿnh học hỏi cùng
chúng sanh, chớ mựa rằng cao cả, mà sanh ra tội lỗi nữa.
Tại sao vậy? V́ nghiêm mà
chẳng ḥa cùng huynh đệ, tỷ muội th́ loạn hàng ngũ, phân ra giai cấp
nầy, cấp nọ; nhưng nếu con ḥa ḿnh khiêm nhượng, học hỏi mà đi đến
chỗ dễ dăi, th́ sinh ra dễ dui khinh rẻ lẫn nhau, c̣n ǵ là đạo đức
nữa. Các con hăy trông lên bầu trời bao la man mác, Thầy có thốt
lời chi đâu mà bốn mùa xoay chuyển, vũ trụ yên lành. Thầy chỉ dạy các
con thương yêu nhau, tương thân, tương ái để giúp lẫn nhau. Thầy không
dạy các con nghi ngờ lẫn nhau và tàn hại nhau bao giờ. Thầy rất
mong sao từ đây các con nên cố gắng học hỏi đạo đức, một lỗi nhỏ cũng
lần lần sửa đoan. Nếu lỗi nhỏ không sửa, lần lần sinh ra lỗi lớn, v́
lỗi nhỏ là đầu năo để cho các con có thói quen hành động sau nầy.
Con hăy hiểu Khoan và
Nghiêm trị lẫn nhau phải có sự dung ḥa đạo đức t́nh cảm, không nên
dùng lư trí thái quá, nếu lư trí đàn áp t́nh cảm th́ sinh ra oán hận,
và cũng không nên v́ t́nh cảm mà bỏ hết luật nghiêm trừng. Lư trí,
t́nh cảm phải dung ḥa theo đường trung đạo, các con xây dựng lẫn nhau
trên căn bản đạo đức, là thật sự thiết tha, đừng v́ thấy sự lỗi lầm
lẫn nhau mà con sinh ra khinh rẻ, do đó tâm tánh của con cũng có sự
điêu ngoa rồi vậy. Lỗi của người, lỗi của con đều do đâu mà ra? Do sự
không hiểu hoặc sơ sót. Đối với đạo, các con phải hiểu rằng: đạo đức
vi bổn, không làm một việc ǵ đến thái quá mà không cẩn thận tin
tưởng. Đối với con, con hiểu rất nông cạn cơi ḷng, để sửa đoan tội
lỗi, nhiều khi nhắm hướng đi bươn, mà không tự ḿnh xét lại.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |