KÊU NGƯỜI LẦN TỈNH LÁNH
ĐỜI TU THÂN
(Ngũ Long Môn, 4-5 năm Đại Đạo 36 Tân
Sửu, 16-6-1961)
Thi bài:
Kêu tất cả năm châu bốn
bể,
Kêu cả chung huynh đệ
hiệp đồng,
Đừng phân nam,
bắc, tây, đông,
Đừng phân cháu giống, con rồng
làm chi.
Hiệp sức nhau lần đi đến
chỗ,
Chỗ ấy là cứu khổ chúng
sanh,
Chúng sanh bỏ dữ
về lành,
Bỏ điều ân oán cạnh tranh dứt
lần.
Lớn th́ toan dẫn đàng đi
trước,
Mà lại c̣n ô trược thân
tâm,
Mưu mô lợi lộc
trần hoàn,
Hỏi sao em nhỏ lại toan cải lời?
Em nhỏ th́ mười mươi vẫn
quyết,
Lại thốt rằng: chẳng biết
xét soi,
Tranh đua cho đến
tàn hơi,
Đôi bàn tay trắng xuống nơi diêm
đài.
Rồi hết phân rằng ai nhỏ
lớn,
Hễ kẻ nào phước nhỏ tội
dư,
Tội kia phước nọ
bù trừ,
Thưởng răn hai lẽ vô tư công
bằng.
Thầy hằng dạy, mà hằng
không giữ,
Chữ “THƯƠNG YÊU”
là chữ diệu huyền,
Đổi đời ly loạn ra
yên,
Đổi đ̣ ngạ quỉ ra thuyền phật
tiên.
Đem mối đạo vi huyền tế
chúng,
Biết bao năm xây dựng cứu
đời,
Hết lời, măn
tiếng, tàn hơi,
Kêu người lần tỉnh lánh đời tu
thân.
Đă chẳng kể tấm thân lợi
lộc,
Quyết ḷng lo chí dốc tu
thân,
Huống chi lợi lộc
danh hoàn,
Th́ sao chẳng bỏ, lại càng chở
che?
Đời là bể, chua, the,
ngọt, mặn,
Đời là đường, chát, đắng,
ngọt, chua,
Đường tu giữ vững
sớm trưa,
Xa điều tội lỗi, hơn thua làm
ǵ?
Chữ “ĐẠO ĐỨC” mầu vi
huyền diệu,
Che chở người chẳng thiếu
chỗ nào,
Hoàn toàn đạo đức
thanh cao,
Th́ ngày trở lại Thiên Tào ghi
công.
VĂN TUYÊN KHỔNG THÁNH |