ĐỨC KHIÊM NHƯỢNG
(Cửu Khúc Ṭa, 12-2 năm Đại Đạo 32 Đinh
Dậu, 13-3-1957)
Thi bài:
Lời Thầy dạy từ trên đến
dưới,
Con nữ nam tiến tới đạo
huỳnh,
Ǵn ḷng khiêm
nhượng hạ ḿnh,
Khỏi điều thất bại đạo huỳnh
rạng danh.
Đắc nhơn tâm đắc thành
việc đạo,
Thất nhơn tâm tôn giáo
đâu c̣n,
Thầy đây mở đạo
dạy con,
Hạ ḿnh xuống bực Tiên Ông
chẳng nài.
Thầy giáng điển cạn bày
mọi lẽ,
Nhắc việc đời con để soi
gương,
Tổ tiên sách sử
con tường,
Tự cao với đức khiêm nhường ra
sao?
Ḷng phàm phu cần trau
tục tánh,
Tánh tự cao lắm cảnh
truân chuyên,
Ḱa như Khổng Tử
bực hiền,
Tự cao gặp phải ấu niên thần
đồng.
Tánh tự đắc cũng không
nên việc,
Ḱa gương Hốt Tất Liệt
thời xưa,
Ỷ tài tự đắc không
vừa,
Rốt rồi th́ cũng bại thua kẻ
tài.
Tánh tự tôn càng sai hơn
nữa,
Hạng Vơ không vâng thửa
lịnh truyền,
Giết Nghĩa Đế đoạt
ngôi thiên,
Tự tôn chẳng kể bực hiền Bái
Công.
Tánh tự ái khó mong sửa
lỗi,
Chạm đến ḷng th́ vội
buồn hờn,
Ḱa gương vua Trụ
vô nhơn,
Quần thần chỉ lỗi, nổi cơn lôi
đ́nh.
Đức khiêm nhượng hạ ḿnh
như Chúa,
Giê Su c̣n chịu rửa chơn
con,
Phi Ê Rô kinh
thánh c̣n,
Hạ ḿnh để dạy các con môn đồ.
Lời Thầy dạy bày phô đức
tánh,
Con nữ nam đạo hạnh cố
cần,
Đạo như hoa đẹp
tuyệt trần,
Hạnh là hương vị tăng phần cho
hoa.
Hoa vô vị th́ hoa vô giá,
Hoa hữu hương như đóa hoa
vàng,
Có đạo có đức hoàn
toàn,
Như hoa có nhụy bay tràng khắp
nơi.
Muốn có đức con thời giữ
hạnh,
Hạnh giữ tṛn trau tánh
từ hiền,
Con ôi! nam nữ cố
kiên,
Nhớ lời Thầy dạy cần chuyên bài
nầy.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |