CHÈO THUYỀN RƯỚC KHÁCH
(Huỳnh Long Phủ Tự, 9-3 năm Đại Đạo 32
Đinh Dậu, 8-4-1957)
Thi bài:
Thầy giáng điển chơn đồng
truyền lại,
Con nữ nam cả thảy tịnh
trường:
Vâng theo lời dạy
lo bươn,
Tô bồi thánh cảnh phô trương hữu
h́nh.
Con đă hiểu đạo huỳnh cứu
thế,
Bát nhă thuyền độ thế
rước đưa;
Nhơn sanh cửu phẩm
tam thừa,
Con nào mộ đạo Thầy đưa qua bờ.
Bề hữu h́nh Thầy nhờ tay
trẻ,
Hiệp đồng tâm, chớ rẽ
chia nhau;
Vai tuồng trọng
trách Thầy giao,
Lái lèo chống vững, chèo sào cho
thông.
Cảnh báo hiệu có giông to
đến,
Th́ con lo ĺa bến mê
tân;
Qua cơn giác ngạn
yên thân,
Thuyền khơi mặt bể sóng trần lao
xao.
Khi khởi hành con rao cho
lớn,
Ai qua sông khá xuống
thuyền đây;
Bao nhiêu th́ cũng
không đầy,
Bởi thuyền không đáy cứ đầy đức
tin.
Rước những con hy sinh v́
đạo,
Rước những trẻ hiếu thảo
tâm thành;
Rước người hiền
đức trọn lành,
Rước người chẳng mến lợi danh
tục đời.
Rước những khách ưu thời
mẩn thế,
Rước những con lời thệ
ǵn tṛn,
Rước người căn vị
giữ c̣n,
Rước người đầy đủ công ḅn từ
lâu.
Bước xuống thuyền con hầu
đi đến,
Đến tận nơi bờ bến vinh
quang;
Đến nơi mới thấy
huy hoàng.
Đến nơi th́ đặng hưởng an thái
b́nh.
Lời Thầy phân đinh ninh
con nhớ,
Kể từ đây trẻ chớ ngại
nghi;
Đức tin con vững
cứ đi,
Thầy nào dối trẻ, ích chi cho
Thầy.
Thầy thương con, lời bày
thương thiệt,
Cho các con hiểu biết cơ
trời;
Nếu con ḷng dạ
lăng lơi,
Trễ rồi một thuở muôn đời khó
trông.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ |